Hôm đó, vợ chồng tôi được mời đi ăn tân gia nhà chị chồng. Căn nhà mới toanh, rộng gần 200m², nội thất sáng choang. Tôi vừa ngồi xuống mâm thì chồng đã vỗ vai chị:
“Thôi, khoản 2 tỷ em cho chị vay, coi như xóa luôn, không cần trả nữa.”
Tôi đang gắp miếng thịt cũng nghẹn ngay cổ. Suốt 5 năm nay, vợ chồng tôi chắt bóp từng đồng, vay ngân hàng, làm đủ việc mới cho chị vay được số tiền đó để xây nhà. Tôi nhìn chồng, mặt nóng ran, nhưng cố nhịn cho đến khi về.
Về tới nhà, tôi đóng sầm cửa, lạnh giọng:
“Anh nói lại xem? Xóa nợ là sao? Đấy là tiền mồ hôi nước mắt của cả hai!”
Chồng ậm ừ:
“Anh thấy chị khó khăn, giờ có nhà rồi, thôi coi như giúp chị…”
Tôi lập tức gọi chị chồng sang nhà, yêu cầu “ba mặt một lời”. Chị vừa đến, chưa kịp ngồi đã dúi vào tay tôi một túi bóng đen cộm cộm.
Tôi mở ra, trong đó là xấp ảnh… chồng tôi đang ôm eo một người phụ nữ lạ trong quán karaoke, ảnh chụp rõ ràng, đủ cả ngày giờ. Chị chồng nhìn tôi, nói nhỏ:
“Em nghĩ vì sao hôm nay anh ấy xóa nợ? Đó là giá của… sự im lặng. Nếu em muốn giữ yên cửa êm nhà ấm, thì đưa thêm chị 100 triệu nữa, chị sẽ giao lại tất cả bản gốc và clip.”
Tôi đứng chết lặng, tay run lên. Chồng tôi mặt trắng bệch, lắp bắp:
“Em… đừng tin mấy thứ đó…”
Nhưng tôi đã hiểu. Cơn giận sôi lên, tôi không những không đưa thêm 100 triệu, mà ngay tối hôm đó, tôi gửi toàn bộ ảnh và clip cho họ hàng nội ngoại. Ngày hôm sau, căn nhà tân gia còn chưa kịp thơm mùi sơn đã thành chỗ cho cả làng bàn tán.
Chị chồng thì bị mang tiếng tống tiền, chồng tôi thì mất cả danh dự lẫn uy tín. Còn tôi… nhẹ nhõm thu dọn đồ, mang theo cuốn sổ tiết kiệm đứng tên tôi, rời khỏi căn nhà này.