Con gái 10 tu//ổi cứ về từ nhà nội là kh/óc nấc, tôi gi//ấu máy ghi âm và s//ốc nặ/ng khi nghe sự thật
Tôi tên Mai, 35 tuổi, hiện sống cùng chồng và con gái nhỏ tên An – bé vừa tròn 10 tuổi. Trong mắt tôi, An là cả thế giới: ngoan ngoãn, học giỏi và rất tình cảm. Nhưng càng lớn, con càng có những tâm sự mà không dễ dàng chia sẻ với mẹ. Và rồi, một ngày, tôi mới nhận ra mình đã để con gái chịu đựng quá nhiều.
Chuyện bắt đầu từ những buổi cuối tuần, khi chồng tôi thường đưa con về nhà nội. Ban đầu, tôi nghĩ thật tốt, vì ông bà nội cũng cần cháu bầu bạn. Nhưng dạo gần đây, cứ mỗi lần từ nhà nội trở về, An lại im lặng khác thường. Có hôm, con vào phòng, úp mặt vào gối mà khóc nấc. Tôi gặng hỏi, con chỉ lắc đầu:
– Con không sao, mẹ đừng lo…
Câu trả lời ấy khiến lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi thử dò hỏi chồng, anh gắt gỏng:
– Em nghĩ nhiều quá. Trẻ con khóc chút là bình thường, đừng suy diễn!
Nhưng bản năng làm mẹ mách bảo tôi: có chuyện gì đó không ổn. Và tôi quyết định làm một việc mà đến giờ nhớ lại, tôi vẫn rùng mình.
Hôm sau, trước khi con cùng chồng về nội, tôi lén giấu một chiếc máy ghi âm nhỏ trong balo của con. Tôi run tay khi kéo khóa lại, tim đập thình thịch. Một phần tôi tự trách mình đa nghi, nhưng phần khác, tôi cần sự thật.
Chiều hôm đó, khi An trở về, đúng như dự đoán, con lại khóc nấc. Tôi ôm con, trái tim quặn thắt, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không biết gì. Đợi con ngủ say, tôi mở máy ghi âm.
Âm thanh vang lên khiến tôi chết lặng.
Giọng mẹ chồng tôi rít lên, đầy cay nghiệt:
– Con bé này, giống mẹ mày y chang. Đàn bà gì mà không biết đẻ con trai. Mày mà không chịu học giỏi để còn kiếm tiền, thì tao vứt mày đi cho rảnh!
Rồi tiếng An nghẹn ngào:
– Con… con sẽ cố gắng. Bà đừng ghét con…
Tôi nghe mà tim như ai bóp nghẹt. Đứa trẻ mới mười tuổi, sao lại phải gánh chịu những lời độc địa như thế?
Chưa dừng lại, giọng chồng tôi vang lên, lạnh lùng đến xa lạ:
– Mẹ nói cũng đúng. Con bé chỉ là con gái, sau này cũng đi lấy chồng, có ích gì. Đừng chiều nó quá.
Tôi run rẩy, nước mắt tuôn rơi. Hóa ra bấy lâu nay, người tôi tin tưởng nhất lại thờ ơ, thậm chí đồng tình để con gái nhỏ bị dồn nén như thế.
Tôi ngồi bên giường, nhìn gương mặt con say ngủ vẫn còn vương nước mắt, lòng vừa xót xa vừa giận dữ. Con bé hằng ngày cười nói với tôi, nhưng sau lưng lại chịu đựng biết bao nhiêu áp lực từ chính người thân.
Sáng hôm sau, tôi hẹn chồng ngồi lại. Tôi mở máy ghi âm, ấn nút phát. Những âm thanh ấy vang lên giữa căn phòng, khiến anh tái mặt. Tôi nhìn thẳng vào mắt chồng:
– Đây là thứ mà anh gọi là “bình thường” sao? Con bé mới 10 tuổi! Nó cần tình thương chứ không phải sự dè bỉu.
Anh lắp bắp:
– Anh… anh chỉ muốn dạy con cứng rắn hơn…
Tôi bật cười, nhưng trong đó chất chứa nỗi đau:
– Cứng rắn bằng cách làm nó thấy mình không đáng được yêu thương à? Anh có biết mỗi lần từ nhà nội về, nó đã khóc như thế nào không?
Anh im lặng, cúi gằm mặt. Lần đầu tiên, tôi thấy sự hổ thẹn trong ánh mắt chồng.
Tối đó, tôi ôm con, thủ thỉ:
– An à, mẹ biết con đã chịu nhiều điều không vui. Con không cần gồng mình đâu, chỉ cần sống đúng với bản thân, mẹ luôn ở bên con.
Con sững người nhìn tôi, rồi òa khóc:
– Mẹ… con tưởng mẹ sẽ không tin con. Con sợ nói ra lại làm mẹ buồn…
Tôi ôm chặt con vào lòng. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng không có nỗi đau nào lớn hơn việc con gái nhỏ phải chịu đựng một mình.
Từ ngày đó, tôi kiên quyết: con sẽ không còn phải về nhà nội một mình nữa. Tôi dám đối mặt với cả gia đình chồng, dám bảo vệ con bằng mọi giá. Bởi với tôi, một người mẹ, không gì quan trọng hơn là để con mình được lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn.
Sự thật phơi bày từ chiếc máy ghi âm đã khiến gia đình tôi rạn nứt, nhưng cũng giúp tôi nhìn rõ đâu mới là điều cần gìn giữ: nước mắt con gái không bao giờ được coi thường.