Ngày cưới của con gái, tôi hồi hộp cả tháng trời. Nghĩ tình nghĩa bạn bè đồng niên mấy chục năm, tôi quyết mời hẳn 25 người bạn cũ. Cẩn thận sắp cho họ 3 mâm riêng, dặn dò nhân viên phục vụ phải chăm chút nhất vì đó là những người tôi coi như anh em một thời.
Tiệc tan, tôi hí hửng mở phong bì. Nhưng vừa lật đến 3 mâm bạn cũ, tim tôi như rơi xuống: chỉ có duy nhất một phong bì vỏn vẹn 1 triệu. Trong khi riêng tiền cỗ cho họ đã gần 3 triệu, coi như tôi lỗ mất 2 triệu.
Đêm ấy, tôi trằn trọc không ngủ nổi, hụt hẫng nghĩ bạn bè bạc bẽo, tình nghĩa hóa ra chẳng còn gì.
Nhưng sáng hôm sau, mở nhóm chat lớp, tôi chết sững. Họ đang công kích tôi dữ dội:
“Ngồi mâm của ông mà như bị phân biệt đối xử!”
“Toàn món nguội ngắt, chẳng khác gì đồ thừa người ta bỏ lại.”
“Ông coi thường bạn bè thì đừng trách người ta mừng ít!”
Tôi tá hỏa chạy đi xem lại đoạn video quay hôm cưới. Nhìn kỹ vào 3 mâm bạn bè ngồi, tôi choáng váng: đúng thật, bàn toàn những món ăn xộc xệch, lèo tèo vài đĩa, còn có cả miếng gà bị gặm dở, canh thì vơi một nửa!
Máu trong người tôi sôi lên, lập tức gọi cho quản lý nhà hàng. Hắn ú ớ chối quanh, cuối cùng mới thú nhận:“Có người đưa phong bì riêng cho tôi, dặn phải đem đồ thừa bê ra đúng 3 bàn khách kia ngồi, coi như ‘một trò đùa nhỏ’…”
Nghe đến đây, tôi sững người, bàn tay run bần bật. Người thuê hắn làm chuyện đó… không phải ai xa lạ, mà chính là một người bạn cũ trong nhóm, kẻ năm xưa từng thầm thích vợ tôi nhưng bị từ chối. Bao năm nay vẫn ôm hận, đợi đúng ngày trọng đại của con gái tôi để bày trò hạ nhục.
Cả nhóm bạn giờ đang giận dữ đòi “cắt đứt tình nghĩa”, còn tôi thì tức nghẹn đến mức chẳng nói thành lời, vừa đau vì mất tình bạn, vừa căm vì bị chơi xấu ngay trong ngày vui nhất đời mình…