Lương Ngọc Huỳnh.
Có hai vợ chồng nhà nọ, vợ thì rất xinh đẹp lại là con nhà giàu ở thành phố, chồng thì bảnh bao nhưng xuất thân từ một gia đình nông th.ôn, khi vào đại học họ cùng quen nhau, do anh hiền lành học giỏi lại thường xuyên đi l.àm thêm kiếm t.iền phụ giúp bố mẹ ở quê nên chị đem lòng yêu mến.
Ngày ra trường anh ấy chào tạm biệt bạn bè về quê thăm bố mẹ để chuẩn bị cho hành trình mới. Còn chị được bố mẹ cho đi du lịch khắp châu Âu để thưởng công học hành vất vả.
Họ vẫn liên lạc với nhau qua thư từ, tin nhắn, sau kỳ nghỉ đi du lịch về chị gặp và hỏi anh rằng:
Anh dự định thế nào cho tương lai?
Anh trả lời: anh muốn mở một công ty nghiên cứu và sản xuất các sản phẩm công nghệ cao để phục vụ xã hội, nhưng thiếu một ít vốn.
Chị kh.ông ngần ngại nói: để em sẽ cho anh vay vốn ban đầu… cười…
Anh lặng lẽ gật đầu.
Thế là công ty được ra đời, anh ngày đêm nghiên cứu, lên phương án tuyển dụng nhân sự và phát triển, hơn một năm sau công ty đã bắt đầu có nhiều hợp đồng và có thu nhập ổn định.
Thế rồi được sự ủng hộ của hai gia đình, họ l.àm đ.ám c.ưới, một đ.ám c.ưới rất to thời bấy giờ.
Hai năm chung s.ống, họ có với nhau một cô con g.ái xinh đẹp, ai cũng chúc phúc vì một cặp đôi hoàn hảo trai tài g.ái sắc.
Chị do được nuông chiều từ t.rứng nước, mặc dù rất yêu chồng nhưng vẫn thường xuyên bắt nạt và l.àm nũng với chồng, đặc biệt là chị kh.ông bao giờ bế con mỗi khi con nghịch bẩn vì chị sợ dơ quần áo của chị.
Cho nên ở mọi l.úc mọi nơi, anh luôn phải bế con, cho con ăn, trông con để vợ được thoải mái trò chuyện với bạn bè và chụp hình đăng Facebook.
Ngày qua ngày chị vẫn vậy, em b.é cũng đã gần 2 tuổi, m.ặt mũi xinh xắn mỗi tội thích nghịch bẩn và hay lăn ra ăn vạ mỗi khi đòi cái gì kh.ông được.
Một hô.m anh chị cho con đi dự dạ tiệc lớn do một người bạn của chị t.ổ ch.ức. Cho nên cả nhà đều mặc quần áo rất lịch lãm, khi đến sự kiện thì con có cảm giác hơi s.ốt, anh lo lắng hỏi chị.
Em ơi con hơi s.ốt rồi !
Chị nói : ôi cảm cúm một tý kệ nó, anh cứ trông con đi. Nói xong chị ùa vào đám bạn líu lo và nhảy nhót chụp hình, phát trực tiếp….
Anh lấy súp cho con ăn, vừa ăn được nửa bát súp thì b.é nôn đầy ra quần áo của bố.
Anh lặng lẽ bế con đi rửa và lau quần áo của mình rồi ra ngoài bàn uống nước, anh kh.ông dám quay lại bàn ăn vì sợ m.ất lịch sự với mọi người.
Chị nhìn con và nhìn chồng với ánh mắt khá khó chịu, kiểu như hai bố con l.àm m.ất hết thể diện của mẹ.
L.úc này con s.ốt cao nên anh nói với chị, em ở lại với bạn nhé để anh đưa con vào viện.
Chị gật đầu nói: hai bố con đi nhanh đi, lát xong việc em vào với con.
Anh bế con ra xe chạy thẳng đến bệnh viện, may mắn là sau khi được các bác sĩ điều trị, con đã đỡ s.ốt. Anh đưa con về nhà.
Chị gọi điện: ALo con sao rồi ? À con đỡ rồi, anh và con đã về nhà. Ừ vậy thì t.ốt rồi, anh ở nhà với con em về muộn chút nhé…. OK em, anh trông con được mà, lại có bác giúp việc nữa nên em an tâm.
Chiều muộn chị về đầu tóc bù xù miệng thở ra đầy hơi men, chị đẩy cửa bước vào phòng nhìn anh cười và nói: xong tiệc chúng nó rủ em đi Bar uống say quá… chị lao vào gi.ường nằm úp rồi nôn th.ốc nôn tháo…. Anh lại đi lấy khăn lau m.ặt, thay quần áo cho vợ rồi dọn dẹp sạch sẽ.
Vừa định nằm chợp mắt thì điện thoại reo… ALo sếp ạ công ty mình bị cháy! Anh bật dậy chạy nhanh xuống xe lao như thiêu thân đến công ty, l.úc này lực lượng phòng cháy đang cố gắng dập đám cháy, hơn một giờ vật l.ộn cuối cùng đám cháy cúng được dập tắt, hơn 50% tài sản của anh cháy rụi, nhiều máy tính dữ liệu bị cháy m.ất! Thiệt hại là vô cùng to lớn! Cả đêm đến sáng, anh cùng các nhân viên cố gắng khắc phục hậu quả, đã gần 9 giờ sáng mà vẫn chưa xong việc, chưa ai được nghỉ ăn sáng.
L.úc này điện thoại của anh reo lên… ALo anh ở đâu sao kh.ông về em lại nôn khắp gi.ường rồi đây này…. Anh hít thở một hơi dài… em cố gắng dậy tắm rửa cho tỉnh người rồi ăn sáng, phòng ốc để đấy có bác giúp việc sẽ dọn dẹp.
Anh đang l.àm gì đấy mà kh.ông về? À anh có chút việc ở công ty chưa xong lát anh về….
Hơn một tiếng sau điện thoại lại reo… ALo tại sao công ty của mình lại bị cháy? Đứa nào trực hô.m qua? Sao anh kh.ông nói cho em biết? Cháy hết rồi còn gì…. V.v… và mây mây….
Anh kh.ông thể trả lời hết được nên anh nói: để xong việc anh sẽ nói cho em nghe… rồi anh tắt máy.
Trong l.úc anh cùng các nhân viên. Đang cố gắng l.àm việc, thợ điện đang sửa chữa dọn dẹp…. Thì chị từ ngoài cửa lao vào… lũ ăn hại… chúng mày l.àm ăn thế nào mà để cháy hết công ty thế này?! Bala bala…. inh ỏi cả một khu phố.
Anh cố gắng khuyên chị nhưng bất thành… cuối cùng hai vợ chồng cũng có lời qua tiếng lại….
Kể từ hô.m đó chị và anh kh.ông nói chuyện được với nhau!
Thời gian trôi qua, anh đã chuyển công ty sang một địa chỉ khác để gây dựng lại từ đầu… thấm thoắt đã hơn hai năm… chị thường xuyên vắng nhà và lao vào các cuộc vui bạn bè, còn anh chỉ biết lao đầu vào công việc và chăm lo cho con g.ái để chuẩn bị vào học lớp một.
Có người bạn đến nói: hình như vợ ông có vấn đề, tôi thấy vậy, ông nên suy nghĩ…
Anh cũng nhiều lần cố gắng nói chuyện khuyên c.an chị, nhưng chị bỏ ngoài tai mọi góp ý của anh.
Một hô.m anh đang l.àm ở công ty thì có cuộc điện thoại tới b.áo vợ anh đang bị cấp cứu ở bệnh viện….! Anh lao đến viện thấy m.ặt chị tím bầm, đầu băng bó! Anh lao vào hỏi ai đã l.àm gì em….?
Bác sĩ tiến vào và hỏi: anh là chồng của bệnh nhân? Dạ vâng tôi là chồng. Chúng tôi b.áo cho anh chị rằng cái t.hai đã kh.ông còn tim t.hai buộc phải xử lý!…. Anh ô.m đầu ch.oáng váng vì mấy năm rồi chị kh.ông cho anh ở gần mỗi khi anh muốn bên chị!
Vâng! Bác sĩ giúp vợ tôi!!!
Sau mấy ngày chăm sóc chị đã tỉnh, chị viết đơn ly h.ôn mà kh.ông nói rõ lý do, chỉ nói là kh.ông hợp nhau nên muốn ly h.ôn!
Anh buồn bã g.iải thích và khuyên ngăn, nhưng chị một mực dứt khoát và chị đã đơn phương gửi đơn ra tòa…. Sau nhiều lần tòa cho hai bên g.iải quyết bất đồng kh.ông được, cuối cùng anh chị đã chính thức ly h.ôn. Anh được nhận nuôi con g.ái.
Anh dọn ra ngoài cùng con g.ái thuê một căn hộ. Hai bố con nuôi nhau cùng phấn đấu l.àm lại từ đầu. Sau 5 năm anh đã là một doanh nhân thành đạt, chị cũng đã đi một bước nữa và có một cậu con trai với người chồng mới.
Nhiều người thương anh khuyên anh lấy vợ nhưng anh vẫn một mực s.ống vậy và chăm sóc cho con g.ái của mình.
Một hô.m con g.ái nói với bố: Bố ơi mẹ bỏ chồng rồi! Sao? mẹ bỏ chồng là sao? Mẹ nói ông ấy hay đ.ánh mẹ… ông ấy chính là người ngày xưa đã đ.ánh mẹ cấp cứu trong bệnh viện! Anh gục xuống buồn bã và chỉ biết ô.m con vào lòng.
Thỉnh thoảng anh lại cho con g.ái về thăm và động viên mẹ, động viên em trai… ông ấy ( chồng của mẹ ) là một người l.àm ăn kinh doanh cờ bạc và chuyên l.àm chứng khoán. Có t.iền nhưng keo kiệt và nóng nảy… nói năng khá là chợ búa!
T.ối hô.m sau con g.ái k.hóc vì thương mẹ, anh hỏi mẹ l.àm sao? Dạ mẹ đang ốm trong viện… em ở nhà với bà n.goại còn mẹ ở viện một mình.
Thế là anh dậy đưa con g.ái vào thăm vợ cũ. Anh vẫn vậy, vẫn ân cần chăm sóc cho chị như ngày nào…
Hơn 10 ngày nằm viện ngày nào anh cũng tranh thủ vào thăm vì sợ chị yếu và sợ con g.ái buồn.
Hô.m nay anh mang một bó hoa Hồng rất đẹp và một hộp quà nhỏ vào viện, chị vui lắm vì đã lâu chị chưa từng được nhận hoa kể cả ngày s.inh Nhật và ngày 8-3. Chị k.hóc vì hạnh phúc và ân hận…
Anh ô.m chị và hỏi: em có đồng ý về nhà với anh và con kh.ông? Chị bối rối kh.ông dám trả lời… anh nhẹ nhàng nâng tay chị lên và đeo nhẫn cầu h.ôn vào tay chị… chị run rẩy kh.ông nói lên lời….
Một lát sau chị nói lý nhí… còn con trai của em ? Anh cười và nói: đó là con anh, nhà mình có chị có em thì vui biết mấy, em đừng lo điều đó….
Một tháng sau đ.ám c.ưới nhỏ của hai người lại diễn ra trong một khách sạn khiêm t.ốn với lượng khách khiêm t.ốn… nhiều người chúc mừng anh chị đã quay về với nhau.
Thời gian qua đi anh chị lại có thêm một b.é trai khôi Ngô Tuấn Tú. Và giờ đây anh ở đâu, chị ở đó, hạnh phúc thật vô bờ bến… tóc anh đã có những sợi bạc, còn chị vẫn trẻ trung phơi phới hạnh phúc bên chồng và 3 đứa con yêu.
Anh bây giờ đã là doanh n.ghiệp lớn, hàng ngàn công nhân và có tài sản cố định hàng chục tr.iệu đô…
Đúng là đạo đức và t.ình thương của anh đã giúp anh thành đạt, giúp chị hạnh phúc dù có trải qua biết bao thăng trầm, cay đắng.
Ông Trời kh.ông bao giờ ngăn đường s.ống của những người đạo Đức, có chí hướng và có t.ình thương đủ lớn. Ông Trời cũng kh.ông bao giờ ngăn sự trở lại của những người biết sửa sai và chân thành.