Đêm tân hôn. Lẽ ra phải là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời tôi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa rút lui về phòng riêng, thì bố chồng tôi – một người đàn ông ngoài 60, dáng gầy gò nhưng ánh mắt khó đoán – đẩy cửa bước vào với gối và chăn trên tay.
“Tao nằm giữa hai đứa đêm nay. Nhà này có phong tục, đêm đầu phải có vía người đẻ con trai nằm giữa thì mới linh, mới sớm có cháu nối dõi. Ngày xưa ông nội mày cũng nằm giữa như vậy.”
Tôi trợn tròn mắt nhìn chồng, tưởng ông đang đùa. Nhưng không. Chồng tôi cười xuề xoà:
“Bố chỉ nằm 1 đêm thôi mà em. Bên nhà anh ai cũng vậy…”
Tôi muốn từ chối, nhưng nếu làm lớn chuyện đêm nay thì thể nào cũng bị nói là “dâu mới hỗn láo”, “chưa gì đã chống đối nhà chồng.” Vậy là tôi im lặng, nuốt uất nghẹn vào trong.
Ba người, một giường. Tôi nằm ngoài cùng, chồng tôi bị đẩy ra sát mép, còn bố chồng nằm giữa, trùm kín chăn.
Tôi không ngủ được. Cảm giác ngột ngạt, khó chịu, và… ngứa ngáy lạ thường, như có thứ gì cọ sát vào lưng mình liên tục. Tôi cố chịu, nhắm mắt, xoay lưng vào tường, cố coi như không có gì.
Nhưng đến 3h sáng, cảm giác ngứa ngáy lan xuống cả đùi, tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi giật mình ngồi dậy, quay ngoắt ra thì…
Tôi chết lặng.
Bàn tay gầy guộc, nhăn nheo của bố chồng đang luồn qua lớp chăn, chạm hẳn vào phần hông tôi.Không chỉ thế — ông ta đang mở mắt, nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt dửng dưng, không sợ hãi, không ngại ngùng. Như thể… ông biết chắc tôi sẽ không dám làm gì.
Tôi gào lên.
Chồng tôi bật dậy ngơ ngác. Đèn bật sáng. Tôi run rẩy chỉ vào tay bố chồng, nhưng ông ta đã nhanh chóng rút tay vào, làm bộ ngái ngủ:
“Gì thế? Bố chỉ lỡ cựa mình thôi…”
Chồng tôi nhìn tôi đầy nghi ngờ. Rồi nhỏ giọng kéo tôi ra ngoài, bảo:
“Đêm tân hôn, đừng làm lớn chuyện. Bố anh lớn tuổi rồi, chắc không cố ý đâu…”
Tôi đứng giữa hành lang, hai tay lạnh buốt, nước mắt chảy không dừng được. Tôi vừa cưới một người chồng không biết bảo vệ vợ, và bước chân vào một gia đình mang “truyền thống” độc hại mà không ai dám lên tiếng.
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ thu dọn đồ, gọi taxi về nhà mẹ đẻ.
Đến trưa, mẹ tôi đưa tôi đến gặp một người luật sư quen, còn tôi thì nộp đơn hủy hôn chưa đăng ký kết hôn. Kèm theo đó là bản ghi âm tôi đã lén bật suốt đêm qua, lưu lại toàn bộ tiếng cựa mình bất thường… và một câu thì thầm mơ hồ vang lên lúc gần 3h sáng từ miệng ông ta:
“Chút nữa thôi… ngoan đi… bố thương mà…”