Hôm ấy, lớp tôi tổ chức họp sau hơn chục năm ra trường. Vốn là lớp trưởng, tôi luôn nghĩ phải giữ sĩ diện cho lớp mình. Có 8 người bạn cũ đến, nhưng ai nấy đều dắt theo chồng, vợ hoặc con cái đi cùng, tổng cộng gần hai chục miệng ăn. Lúc đầu tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng rồi nghĩ thôi coi như vui vẻ, tôi hào phóng rút ví, bao hết cả buổi.
Bữa tiệc kết thúc, bạn bè vỗ vai khen tôi “chị lớp trưởng xịn thật, hào phóng quá”. Tôi mỉm cười, trong lòng cũng thấy ấm áp. Thế nhưng ngay sáng hôm sau, khi vừa mở điện thoại, tôi chết lặng khi thấy tin nhắn trong nhóm chat:
– “Nhờ có lớp trưởng mà hôm qua cả nhà ăn uống thoải mái phết.”– “Ừ, có gì lần sau cứ để lớp trưởng lo, người ta giàu rồi, tiếc gì vài triệu.”– “Đúng đấy, đi họp lớp với chị ta lợi hơn cả đi nhà hàng buffet.”
Những dòng chữ như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi hiểu ra, trong mắt họ, tôi chẳng phải bạn bè, chỉ là cái ví để họ lợi dụng. Từ hôm đó, tôi cạch mặt, rời nhóm, cắt đứt liên lạc, không còn họp lớp nữa.
5 năm sau, đến ngày cưới con trai tôi. Bạn bè cũ bỗng kéo đến đông đủ, nói cười rộn rã, như chưa hề có chuyện gì. Họ xếp phong bì mừng cưới thành một chồng. Tôi cũng chỉ cười xã giao. Nhưng đến khi vào phòng, mở ra từng phong bì, tay tôi run lên. Không có lấy một tờ tiền nào, mà toàn là…
Những mảnh giấy trắng, được gấp cẩn thận. Trên mỗi mảnh giấy là những dòng chữ chi chít: “Tiền ăn hôm lớp trưởng bao cả bàn năm xưa, coi như chúng tôi trả lại”.
Tôi ngồi sững như hóa đá. Không phải tiền, không phải lời chúc, chỉ là sự mỉa mai cay nghiệt. Đám cưới con trai – ngày đáng lẽ trọn vẹn nhất của tôi – bỗng trở thành ngày tôi ê chề nhất trước mặt gia đình và thông gia.