Tôi ngỡ ngàng đến s.ốc, kh.ông nghĩ rằng chồng mình lại đối xử như vậy với mẹ vợ.
Ra Tết công việc bận nên tôi có nhờ mẹ đ.ẻ lên trông cháu, hô.m bà lên đúng l.úc tôi phải có chuyến đi với công ty. Mang tiếng là mời mẹ lên mà tôi lại đi vắng, đành dặn chồng ở nhà cố gắng tiếp đón, hỗ trợ mẹ khi vợ vắng nhà. Có bà n.goại lên trông cháu, tôi yên tâm hẳn, con của tôi cũng rất bám bà. Chồng tôi cũng kh.ông bị ảnh hưởng gì vì mọi việc như bình thường, có mẹ vợ giúp đỡ chăm con.
Dù ở xa tôi vẫn thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho cả chồng lẫn mẹ. Tôi rất vui khi mọi thứ ổn thỏa, mẹ tôi chăm cháu rất khéo tay, cháu dù nhớ mẹ nhưng vẫn thích chơi với bà. Còn chồng tôi đợt này cũng bận việc, nhưng vẫn l.àm t.ốt vai trò của mình. Mẹ tôi liên tục khen ngợi con rể hiền lành, chu đáo. Tôi mong ngóng từng giờ để trở về chơi với mẹ, với con. Lâu lắm rồi mẹ tôi mới lên chơi, chắc cũng phải đến vài năm.
Công việc vừa xong, tôi vừa xuống sân bay đã nhanh chóng về đến nhà. Tôi kh.ông gọi điện trước vì sợ mẹ và chồng đợi cơm, hồi hộp và lo lắng. Với tôi, về nhà là vui rồi, ăn uống quan trọng gì nữa, cùng lắm là nấu tạm gói mì ăn cũng thấy ấm lòng. Bất ngờ trở về đúng giờ ăn t.ối, chỉ có hai bà cháu chuẩn bị ăn, còn chồng tôi chắc là đi công việc chưa về.
Thấy trên bàn ăn chỉ có mấy quả t.rứng luộc với đĩa rau luộc, tôi kh.ông khỏi thắc mắc. Mẹ tôi gượng cười nói: “Mẹ ăn thế này cho nhanh, lâu lâu ăn t.rứng luộc lại thấy ngon. Với lại mải chơi với cháu quá, nên kh.ông muốn vào bếp. Chiều nay con rể gọi điện b.áo kh.ông ăn cơm ở nhà. Hai bà cháu ăn thế này cũng được rồi”.
Bất ngờ đến s.ốc khi chứng kiến mâm cơm chồng chuẩn bị sẵn cho mẹ vợ. Ảnh minh họa
Dù mẹ tôi nói rằng muốn nấu cho nhanh, ăn đạm bạc cho dễ tiêu hóa người già… nhưng khi tôi mở tủ lạnh ra xem thử, tất cả trống kh.ông, chỉ có ít t.rứng và rau xanh, kh.ông thấy thịt đâu. Trước khi đi dù vội tôi cũng tạm mua để ở nhà ăn tạm mấy bữa, tôi cũng dặn chồng phải đi chợ thường xuyên, thiếu gì thì nhắn để tôi đặt người ta mang đến…
Tôi buông lời trách chồng thì mẹ tôi lại bênh: “Thôi con, mẹ ăn uống thế nào cũng được mà, có thịt thà mẹ nấu cho cháu ăn rồi, nên con kh.ông phải lo. Chồng con bận việc, hàng ngày đi về muộn, có hô.m còn bị say nữa, chắc phải tiếp đãi khách n.goại giao. Mẹ mới lên mấy hô.m, chưa quen việc mua bán và mải trông cháu nên cũng kh.ông ra ngoài mua gì được”.
Nghe mẹ đ.ẻ nói xong, tôi bật k.hóc tự trách bản thân vô tâm suốt mấy ngày qua kh.ông chăm lo cho mẹ, cho con được. Đêm hô.m đó, chồng tôi về muộn, khi vợ thắc mắc về chuyện ăn uống của mẹ vợ, chồng tôi lạnh lùng nói: “Chiều tôi về nhà tắm rửa để t.ối còn đi công việc. Tôi tranh thủ cắm cơm, luộc rau, luộc t.rứng dọn sẵn cho mẹ vợ ăn, như thế là quá có hiếu rồi. Con có hộp cháo dinh dưỡng ăn sẵn rồi, cứ thế mà ăn thôi”.
Tôi muốn trách móc, cãi nhau để vạch bộ m.ặt bất hiếu, vô tâm của chồng nhưng lại tự ngăn mình lại. Mẹ đ.ẻ tôi còn đang ở nhà, nếu biết vợ chồng tôi xích mích, bà sẽ rất buồn, l.úc đó tôi chỉ muốn l.àm rõ mọi chuyện rồi ly h.ôn khi kh.ông chấp nhận nổi con người của chồng. Sáng hô.m sau, mẹ tôi lấy lý do sức khỏe kh.ông t.ốt, nhớ nhà nên trở về quê luôn.
Tiễn mẹ về, tôi thương mẹ và tự trách bản thân của mình chưa b.áo đáp được ngày nào, giờ còn để mẹ phải buồn phiền khi có người con rể ti tiện, vô tâm. Mấy ngày qua, hai vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã, tôi đón nhận vô s.ố những lời c.hê bai, nhục mạ từ chồng với vợ và nhà vợ.
Tôi phải l.àm gì để chồng tôn trọng vợ và nhà vợ? Đã quá sức chịu đựng của bản thân, tôi có nên chủ động ly h.ôn?
Theo Gia Đình & Xã Hội
https://giadinh.suckhoedoisong.vn/di-xa-vai-ngay-tro-ve-toi-bat-khoc-khi-thay-mam-com-con-re-don-san-cho-me-vo-172250211152004004.htm