Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
“Em không biết khi nào mới gặp lại anh. Em để chiếc vòng tay hai đứa mua lần đầu bên trong giường. Anh nhớ không? Anh bảo khi nào em buồn, hãy cầm nó lên rồi nghĩ đến anh…”

“Em không biết khi nào mới gặp lại anh. Em để chiếc vòng tay hai đứa mua lần đầu bên trong giường. Anh nhớ không? Anh bảo khi nào em buồn, hãy cầm nó lên rồi nghĩ đến anh…”

Thanh Thanh 20 Tháng mười một, 2025

CHIẾC GIƯỜNG BÊN DỐC NẮNG CUỐI NGÀY

Buổi chiều ấy, gió từ dòng kênh phả mùi bùn non ngai ngái vào mặt ông Lưu khi ông lục đống ve chai cạnh bãi rác cuối xóm. Mặt trời đã nghiêng xuống mái nhà lá, hắt lên những vệt cam lạc, thứ ánh sáng mà ông luôn gọi đùa là “ánh nắng biết buồn”. Mỗi lần như vậy, ông lại nhớ đến bà Hòa – người vợ đã mất hơn tám năm – nhớ cái cách bà hay đứng trước hiên nhà hứng nắng để sưởi đôi tay nứt nẻ.

Hôm nay, trời cũng yên ả như những ngày khác, cho đến khi ông nhìn thấy nó: một chiếc giường gỗ cũ bị vứt xấp xỉa dưới gốc cây bàng, nửa chìm trong rác, nửa trồi ra như một thân thể bị thời gian nuốt dang dở.

“Đem về chắc được ba chục,” ông nghĩ. Gỗ tuy mục nhưng khung còn cứng, bán phế liệu cũng ra tiền.

Ông chống lưng, cố gắng kéo chiếc giường ra khỏi đống rác. Nó nặng một cách kỳ lạ, như bên trong chứa đá. Ông nhíu mày, nhưng vẫn cố gồng, đưa nó lên chiếc xe đẩy cũ.

Chưa bao giờ ông biết rằng cú kéo ấy sẽ kéo cả một đời người xa lạ về phía mình.

1. Cái giường nặng như một lời cầu cứu

Khuya, ông Lưu đưa chiếc giường vào sân. Ánh đèn vàng hiu hắt từ bóng điện trần hắt xuống, soi rõ những đường rãnh trên mặt gỗ. Ông lật qua lật lại, rồi quyết định chẻ đôi để dễ bán.

Cây búa bổ xuống, gỗ vỡ ra.Lần thứ hai, thứ ba…Đến nhát búa thứ tư thì một tiếng “bụp” lạ vang lên, như tiếng không khí bị nén suốt nhiều năm vừa thoát ra.

Một khe hở xuất hiện. Từ bên trong rơi xuống… một hộp gỗ nhỏ, được quấn bằng lớp vải len đã mục.

Ông sững người, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác quen thuộc mơ hồ: cái gì đó trông như… ký ức của ai đó bị nhốt trong bóng tối quá lâu.

Ông run run nhặt chiếc hộp lên. Khóa đã rỉ, gãy một bên. Ông dò thử—và nắp hộp bật mở.

Bên trong, một xấp thư buộc bằng dây ruy băng bạc, một cuốn sổ mỏng, một chiếc vòng tay gãy, tấm ảnh cũ của một cô gái đang cười giữa vườn hoa. Và dưới tất cả, một phong thư niêm kín, trên ghi mấy dòng chữ nắn nót:

“Nếu một ngày nào đó anh quay lại… hãy mở phong thư này.”

Ông Lưu ngã quỵ xuống đất mà không hiểu vì sao tim mình co thắt đến vậy.

2. Những lá thư biết khóc

Đêm đó, ông không ngủ được. Ông đặt hộp gỗ lên bàn, kéo chiếc đèn dầu lại gần, hít một hơi thật sâu rồi tháo ribbon. Sợi ruy băng mục đứt ngay lập tức. Những lá thư bung ra bàn, mùi giấy cũ như mùi hoài niệm nhiều năm.

Ông mở lá đầu tiên.

Giọng văn trong bức thư mảnh mai, dịu nhẹ, như tiếng người đang thì thầm bên tai:

“Anh, hôm nay bác sĩ nói bệnh em nặng hơn rồi… Em không dám nói cho mẹ. Chỉ nói là mệt thôi. Nhưng sao em lại nhớ anh đến thế? Anh bảo cuối tháng về, nhưng giờ đã gần một năm…”

Ông Lưu nuốt nước bọt. Lá thư thứ hai:

“Em không biết khi nào mới gặp lại anh. Em để chiếc vòng tay hai đứa mua lần đầu bên trong giường. Anh nhớ không? Anh bảo khi nào em buồn, hãy cầm nó lên rồi nghĩ đến anh…”

Lá thứ ba, thứ tư…Mỗi lá như một nhát dao chậm rãi cứa vào lòng ông.

Cô gái tên Mai.Người cô yêu tên Tường, hình như đi làm xa, hứa sẽ về.Nhưng rồi anh không về nữa.

Cô bệnh nặng, chỉ nằm suốt trên chiếc giường đó, viết thư cho anh mỗi ngày, rồi giấu vào khung giường như thể sợ ai biết. Khi viết những lá cuối cùng, chữ cô đã run, mực nhòe như hòa với nước mắt.

Một lá thư dở dang:“Nếu một ngày anh tìm…”Chấm dứt.

Ông đặt tay lên ngực. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông thấy mình khóc mà không kìm được. Không hiểu vì thương xót cô gái, hay vì nhớ lại cảm giác mất mát của chính mình khi bà Hòa ra đi không kịp gửi lời nào.

3. Cuốn nhật ký: “28 ngày cuối cùng”

Ông mở cuốn sổ nhỏ cuối cùng. Trang đầu viết:

“Nhật ký 28 ngày cuối cùng của Mai – nếu ai đọc được, xin hãy trả nó cho anh ấy.”

Ngày 1:“Hôm nay tim lại đau. Bác sĩ kêu nên nhập viện nhưng em sợ lắm. Em muốn ở lại phòng mình, ở chiếc giường mình với anh từng nằm đọc truyện. Nếu em có mệnh hệ gì, mong mẹ đừng vứt cái giường này.”

Ngày 10:“Em nhìn gương mà không nhận ra mình nữa. Nhưng em vẫn đợi. Người ta bảo hy vọng đôi khi tàn nhẫn, nhưng không hy vọng thì sống để làm gì?”

Ngày 20:“Em mơ thấy anh đứng cuối hành lang bệnh viện. Em cố chạy tới nhưng chân nặng quá, như bị người ta níu lại. Tỉnh dậy, nước mắt ướt gối.”

Ngày 28 – trang cuối, chữ nhỏ đi và nghiêng sang một bên, hằn rõ sự mệt mỏi:

“Mẹ bảo bán giường, dọn phòng để đổi điềm cho em. Em không dám nói tất cả kỷ niệm của mình nằm trong đó. Nếu mai… em không qua khỏi… mong ai đó có trái tim đủ ấm để giữ giùm em một chút quá khứ.”

Trang cuối không ghi gì nữa.Như thể cô gục xuống ngay khi đặt bút.

4. Ông lão đi tìm “Tường”

Sáng hôm sau, ông ôm hộp gỗ sang khu phố cũ nơi ông nhặt được giường. Ông hỏi từng nhà, từng người già, từng bà bán quán.

Cuối cùng một bà cụ nhớ ra:

“À… con bé Mai… tội nghiệp lắm. Mất gần mười năm rồi. Thằng Tường nó chưa kịp về thì… tai nạn. Người ta đưa về nhưng không qua khỏi.”

Ông Lưu chết lặng.

Vậy là cô chờ một người đã không còn trên đời.

Những lá thư của cô… sẽ không bao giờ tới tay người nhận.

5. “Ông là ai mà khóc thay cho người ta?”

Chiều đó, ông trở về, mang theo nỗi đau không phải của mình. Ông đặt hộp thư lên bàn thờ cạnh di ảnh bà Hòa.

Ông nói như nói với vợ:

“Bà à… có khi mình thương người ta vì mình từng thương nhau như vậy.”

Trong khoảnh khắc ấy, ông hiểu một điều:Có những nỗi đau không cần quen biết cũng có thể chạm vào nhau.

6. Bức thư cuối – thứ ánh sáng cuối ngày

Đêm, ông lấy phong thư cuối cùng ra. Tay ông run.Ông biết nó không gửi cho mình.Nhưng nếu ông không mở, thì ai đây?

Ông xé thư.Bên trong chỉ có vài dòng:

“Tường ơi, em đến giới hạn rồi. Nếu anh không về kịp, cũng không sao. Em đã sống đủ đẹp khi có anh. Chỉ xin anh một điều:Đừng trách em, đừng khóc.Yêu em một chút thôi, cũng được.Mai.”

Một giọt nước mắt rơi lên trang giấy. Ông không rõ là của mình hay của cô khi viết.

7. Ông lão làm điều cuối cùng

Hôm sau, ông mang chiếc hộp đến nghĩa trang thành phố, nơi bà cụ đã chỉ. Ông tìm mãi, cuối cùng cũng thấy mộ chàng trai tên Tường, mất cách đây chín năm.

Mộ cũ, rêu phủ đầy.Không ai thăm viếng.

Ông đặt hộp gỗ xuống, thắp một nén nhang, rồi nói rất khẽ:

“Cậu không kịp về… nhưng thư của cô ấy đã đến.”

Gió thổi nhẹ, mang theo tiếng lá cây xao xác. Ông không biết đó là gió thật hay câu trả lời vô hình của một linh hồn.

8. Và rồi… ánh nắng cuối cùng của ngày

Ông Lưu quay về. Đi qua bãi đất hoang, nắng cuối ngày rơi xuống người ông, vàng và mềm như một bàn tay đặt lên vai.

Ông dừng lại, nhìn đôi tay đã chai sạn của mình.

Ông hiểu:Trong cuộc đời, ta không chọn được nỗi đau đến với mình.Nhưng ta có thể chọn giữ nó lại thật đẹp, như cách cô gái tên Mai giữ tình yêu của mình suốt những ngày cuối cùng.

Tối đó, ông đem phần gỗ còn lại của chiếc giường về, dựng thành một giá nhỏ để đặt hoa. Mỗi sáng, ông cắm lên đó một nụ cúc trắng.

Không phải để tưởng nhớ người đã mất.Mà để nhắc bản thân rằng:Có những tình yêu dẫu bị vứt bỏ, vẫn đủ đẹp để làm ấm thêm cuộc đời một người xa lạ.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Mẹ chồng cấm con dâu trang điểm vì sợ “hàng xóm nói con dâu ăn chơi”, ai ngờ đến ngày giỗ chồng, bà bật khóc khi thấy

Mẹ chồng cấm con dâu trang điểm vì sợ “hàng xóm nói con dâu ăn chơi”, ai ngờ đến ngày giỗ chồng, bà bật khóc khi thấy

Chị ơi, tôi không muốn nói đâu, nhưng chiều nay tôi thấy con dâu chị đi với một người đàn ông vào nhà nghỉ đầu ngõ.

Chị ơi, tôi không muốn nói đâu, nhưng chiều nay tôi thấy con dâu chị đi với một người đàn ông vào nhà nghỉ đầu ngõ.

HOT NEWS

  • Chồng đưa nhân tình ra nước ngoài sinh con trai, người vợ làm chuyện không ngờ
    Chồng đưa nhân tình ra nước ngoài sinh con trai, người vợ làm chuyện không ngờ
  • Bất ngờ đến thăm thông gia phố giàu có, ông bố quê kéo con gái rời khỏi căn biệt thự
    Bất ngờ đến thăm thông gia phố giàu có, ông bố quê kéo con gái rời khỏi căn biệt thự
  • Bố mẹ vợ từ quê lên chơi, chồng ném cho vợ 100 ngàn bảo đi chợ
    Bố mẹ vợ từ quê lên chơi, chồng ném cho vợ 100 ngàn bảo đi chợ
  • Chồng dọn đến ở hẳn với bồ, tôi không gào thét ghen tuông mà lặng lẽ chở mẹ chồng liệt đến
    Chồng dọn đến ở hẳn với bồ, tôi không gào thét ghen tuông mà lặng lẽ chở mẹ chồng liệt đến
  • Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…
    Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…
  • Chồng cặp bồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa ra giá 1 tỷ để vợ ly hôn
    Chồng cặp bồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa ra giá 1 tỷ để vợ ly hôn
  • Chồng mỉa mai: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà húp”, để rồi…
    Chồng mỉa mai: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà húp”, để rồi…
  • Chồng khinh vợ là “mẹ sề” không cho đi dự tiệc cưới, lúc đến nhà hàng thì choáng váng
    Chồng khinh vợ là “mẹ sề” không cho đi dự tiệc cưới, lúc đến nhà hàng thì choáng váng
  • Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t, 20 năm sau….
    Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t, 20 năm sau….

Bài viết mới

  • Tôi đứng dưới mái hiên nhà bên cạnh, ướt sũng. Tự nhiên tôi bật cười – một nụ cười méo mó, vừa đau vừa mệt mỏi.  Hai năm yêu nhau. Một buổi ra mắt. Một cuộc đời bị phán xét chỉ bằng… ba tỷ đồng đền bù.
    Tôi đứng dưới mái hiên nhà bên cạnh, ướt sũng. Tự nhiên tôi bật cười – một nụ cười méo mó, vừa đau vừa mệt …
    Tôi gặp Hoàng vào một buổi chiều Sài Gòn cuối …
  • “Em không biết khi nào mới gặp lại anh. Em để chiếc vòng tay hai đứa mua lần đầu bên trong giường. Anh nhớ không? Anh bảo khi nào em buồn, hãy cầm nó lên rồi nghĩ đến anh…”
    “Em không biết khi nào mới gặp lại anh. Em để chiếc vòng tay hai đứa mua lần đầu bên trong giường. Anh nhớ không? …
    CHIẾC GIƯỜNG BÊN DỐC NẮNG CUỐI NGÀY Buổi chiều ấy, …
  • Vợ chẳng mặn mà với nhà nội là mấy, có việc lớn nhỏ gì cũng chỉ có mình tôi về quê. Nào ngờ đợt này về bố đẻ gọi tất cả ra ngân hàng, rút tiền cho mỗi anh em 2 tỷ đồng, vợ thơn thớt đòi lái xe về quê đón bố
    Vợ chẳng mặn mà với nhà nội là mấy, có việc lớn nhỏ gì cũng chỉ có mình tôi về quê. Nào ngờ đợt này …
    Tôi là Trung, quê ở làng An Phúc, huyện Thanh …
  • Cưới chồng 84 tuổi để trả nợ 200 triệu cho anh trai
    Cưới chồng 84 tuổi để trả nợ 200 triệu cho anh trai
    Tôi là Thư, 21 tuổi. Và tôi vừa chính thức …
  • Mỗi tháng đưa vợ 3 triệu tiền ăn còn bị vợ kêu ít, đi làm về thấy bát canh ‘lõng bõng nước’, tôi ‘hất tung’ mâm cơm cho bõ tức để rồi….
    Mỗi tháng đưa vợ 3 triệu tiền ăn còn bị vợ kêu ít, đi làm về thấy bát canh ‘lõng bõng nước’, tôi ‘hất tung’ …
    Tùng ném xấp tiền 500 nghìn lên mặt bàn kính, …
  • Màn kịch ly hôn trị giá 5 tỷ đồng
    Màn kịch ly hôn trị giá 5 tỷ đồng
    Người ta thường bảo: “Phụ nữ sướng hay khổ, hơn …
  • Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà còn phơi bày một sự thật đau đớn
    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà còn phơi …
    Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy dưới thân chồng …
  • Nửa đêm thư ký gọi chồng đi ‘họp khẩn
    Nửa đêm thư ký gọi chồng đi ‘họp khẩn
    Đồng hồ điểm 1 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại …
  • Tưởng vợ ở nhà chỉ biết bỉm sữa, chồng hí hửng tẩu tán 30 tỷ cho bồ nhí
    Tưởng vợ ở nhà chỉ biết bỉm sữa, chồng hí hửng tẩu tán 30 tỷ cho bồ nhí
    Đồng hồ điểm 1 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại …
  • Vợ tôi có 50 triệu tiền thai sản không dùng đến, bảo tặng em chồng đi đ:ẻ cô ấy lại ích kỷ nhất quyết không cho
    Vợ tôi có 50 triệu tiền thai sản không dùng đến, bảo tặng em chồng đi đ:ẻ cô ấy lại ích kỷ nhất quyết không …
    Vợ tôi có 50 triệu tiền thai sản không dùng …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]