Hóa đơn tiền điện tháng trước tăng lên 2 triệu, chồng bắt vợ ở cữ phải tắm nước lạnh để tiết kiệm. Chiều tối ấy vừa về đến nhà thì rụ::ng r::ời khi thấy vợ nằm so::ài trong nhà t::ắm…

Chẳng có lời nào để có thể kể được tường tận nỗi đau của 1 gã đàn ông phạm sai lầm vô biên chỉ vì xót tiền điện nên không cho người vợ đang ở cữ của mình tắm nước nóng.

Tôi sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó, cái nghèo nó lấy đi của tôi nhiều thứ lắm. Ngay từ lúc sinh ra tôi đã phải sống trong cái cảnh thiếu cơm, đói kém. Bữa được ăn no, có bữa nhịn. Tôi sống ở cái vùng quê nghèo túng đến vậy. Thế mà may mắn sao tôi lại học giỏi, được huyện cất nhắc và hỗ trợ rồi xuống học một trường có tiếng ở Hà Nội.

Tôi bắt đầu chuỗi ngày làm con ong của mình, tôi chăm chỉ và phải cố gắng hết sức chỉ vì tôi sẽ phải lo cho gia đình tôi, lo cho mẹ tôi lúc đó đang bệnh nặng. Rồi mẹ tôi qua đời chỉ vì cái cảnh túng quẫn đó vẫn chưa thoát khỏi khi tôi vẫn còn đang học đại học nơi phố thị phồn hoa. Ngày tôi nhận tin mẹ mất, tôi đã đau đớn khóc nghẹn. Nhưng rồi tôi nhận ra chẳng có ai hiểu, chẳng ai đau chung với tôi cái nỗi đau ấy. Tôi thấy tủi, muốn than thân trách phận, ước rằng giá mà gia đình tôi có điều kiện hơn, có lẽ mẹ tôi vẫn còn sống.

Tôi về chịu tang mẹ rồi lại xuống thành phố học. Tôi chăm chỉ, ra trường chật vật đi xin việc dù tấm bằng của tôi thuộc loại xuất sắc. Nhưng rồi nửa năm làm tạm bợ này kia, may mắn tôi cũng tìm được 1 công việc ổn định hơn. Lúc này tôi mới cảm thấy mình cô đơn rồi tôi gặp vợ tôi.

Em cũng là con gái tỉnh lẻ xuống thành phố, em kém tôi có 1 tuổi thôi và đang học năm cuối rồi. Chúng tôi hòa hợp với nhau vì đều chung cái cảnh nghèo đói. Vậy là yêu nhau được gần 2 năm, khi này cuộc sống của tôi cũng đỡ vất vả hơn thì chúng tôi mới tổ chức đám cưới.

Đám cưới của vợ chồng tôi được tổ chức đơn giản nhất có thể để tiết kiệm chi phí. Dẫu vậy nhưng vợ chồng tôi vẫn hạnh phúc bên nhau. Cưới được tròn 1 năm thì vợ chồng tôi không kế hoạch nữa nên vợ mang bầu. Ngày vợ mang bầu đến tháng thứ 6 thì vợ bắt đầu phải nghỉ làm. Mọi khoản sinh hoạt đều dồn lên đầu tôi. Tuy nhiên mới đầu thì vợ chồng tôi cũng dành dụm được 1 ít để chuẩn bị cho việc có con rồi nên khi vợ nghỉ tôi đã không quá lo lắng.

Vậy mà đến ngày vợ tôi đẻ, vợ khó sinh nên phải mổ, vậy là chúng tôi gần như cạn kiệt số tiền dành dụm được. Tiền nuôi con, bỉm sữa các kiểu chỉ nghĩ đến đã khiến đầu tôi muốn nổ tung. Chưa kể lúc đó công việc của tôi lại vô cùng áp lực và bị cắt giảm lương vì không có hợp đồng. Vợ chồng tôi túng quẫn khủng khiếp trong cái tháng vợ ở cữ.

thumb-8-blogtamsuvn

Tôi đau đớn khi biết chính mình đã giết vợ như thế. (Ảnh minh họa)

Nhìn vợ người ta ở cữ được ăn ngon mặc đẹp mà vợ tôi lại chỉ toàn ăn rau luộc tôi cũng đã thương vợ. Chỉ có điều tôi cũng lực bất tòng tâm khi không thể kiếm thêm tiền chăm lo cho gia đình tử tế hơn.

Hôm đó là khi vợ tôi vừa sinh được nửa tháng, tiền lương tôi chưa có, tiền trong nhà còn có hơn 1 triệu mấy trăm. Vậy mà vợ chồng tôi phải đóng tiền điện hơn 1 triệu. Sau khi đóng tiền điện xong tôi quát vợ:

– Cô dùng điện gì mà lắm vậy? sao có thể lên hết hơn 1 triệu. Giờ thì ăn bằng gì khi nửa tháng nữa mới đến ngày tôi nhận lương?

– Vợ xin lỗi, nhà mình điện vẫn dùng như mọi khi thôi chồng à.

– Cô không dùng thì nó tự đẩy số lên chắc, lần sau đừng có mà tắm nước nóng nữa, cứ bật nóng lạnh thể nào mà chả tốn điện, mùa hè mát mẻ tắm nước nóng làm gì không biết.

Vợ cúi mặt ậm ừ với tôi. Tôi tức giận bỏ vào phòng. Từ hôm đó vợ tôi không còn tắm nước nóng nữa. Nhưng rồi chưa đầy 3 ngày sau, tôi hoảng hốt bế vợ ra từ trong nhà tắm vì vợ bị ngất. Tôi đau đớn cầm tay vợ nhưng thấy bàn tay vợ lạnh ngắt. Tôi vội đưa vợ vào viện, bác sĩ nhìn tôi lắc đầu. Ông nói với tôi nguyên nhân dẫn đến việc vợ tôi ra đi là do cảm lạnh. Vậy là tôi đã hiểu mình đã làm gì. Gã đàn ông tệ bạc như tôi đã giết vợ rồi, chỉ vì tiết kiệm 1 chút điện mà hóa ra tôi lại giết chết vợ mình như thế sao? Tôi đau đớn khóc gọi tên vợ nhưng cô ấy không bao giờ trả lời được nữa.

Đờ đẫn trở về lo đám tang cho vợ, tôi nhìn đến đứa con nhỏ còn chưa tròn 1 tháng, mất mát này quá lớn đối với tôi. Tôi phải làm gì đây, đây sẽ mãi là điều ám ảnh sẽ đi theo tôi suốt cuộc đời.