Cơn mưa rào tháng Bảy xối xả đập vào mái tôn như muốn xé toạc không gian tĩnh lặng, nhưng vẫn không lạnh lẽo bằng không khí trong phòng khách nhà chồng tôi lúc này. Trên bàn thờ, di ảnh của Minh – chồng tôi – khói hương vẫn còn chưa tan hết. Anh mới mất được 49 ngày vì tai nạn lao động. Nỗi đau mất chồng còn chưa nguôi, tôi đã phải ngồi đây để nghe “phán quyết” cuối cùng của mẹ chồng.
Bà Hường, mẹ chồng tôi, ngồi trên ghế tràng kỷ, tay mân mê chuỗi hạt. Hai bên là chị Hai và chị Ba, ánh mắt hau háu nhìn vào tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đặt trên bàn. “Thằng Minh vắn số, nó đi rồi thì thôi, con dâu chỉ là người dưng nước law”. – Giọng bà Hường ranh mãnh, không chút run rẩy. – “Cái nhà này giờ chỉ còn mẹ và hai chị. Mảnh đất 1000m2 mặt tiền thị trấn này là ông bà để lại, giờ mẹ quyết định sang tên, chia đôi cho cái Lan và cái Huệ. Mỗi đứa 500m2”.
Tôi sững người, ôm chặt bé Bin vào lòng. Thằng bé mới 3 tuổi, ngây thơ chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết dụi đầu vào ngực mẹ tìm hơi ấm. – “Mẹ”… – Tôi nghẹn ngào lên tiếng. – “Vậy còn mẹ con con? Bin là cháu đích tôn của dòng họ, là giọt máu duy nhất anh Minh để lại. Mẹ không để lại chút gì cho cháu sao”? Chị Hai bĩu môi, chen vào: – “Thím nói hay nhỉ? Chồng chết thì vợ đi bước nữa mấy hồi. Giờ chia đất cho thím, mai mốt thím rước thằng đàn ông khác về hưởng, rồi thằng Bin cũng theo họ người ta. Lúc đó đất nhà họ Trần này hóa ra dâng cho thiên hạ à”?
Bà Hường gật gù đắc ý: – “Chị con nói đúng đấy. Dâu là con người ta. Con gái mới là con mình. Mẹ già rồi, phải dựa vào con gái. Còn con, con còn trẻ, tự lo thân đi. Mẹ cho phép hai mẹ con ở lại cái chái bếp phía sau thêm 1 tháng để tìm trọ, thế là tử tế lắm rồi”. Tôi nhìn ba người phụ nữ trước mặt. Một người là bà nội của con tôi, hai người là cô ruột. Vậy mà trước khối tài sản khổng lồ, tình máu mủ bỗng chốc hóa thành người dưng nước lã.
Tôi không khóc. Nước mắt tôi đã cạn khô trong đám tang chồng rồi. Tôi cũng không cãi. Vì tôi hiểu, khi lòng tham đã che mờ mắt, mọi lý lẽ đều vô nghĩa. Tôi đứng dậy, dắt tay bé Bin, cúi đầu chào bà Hường một cái thật sâu – cái cúi đầu cuối cùng cho trọn nghĩa dâu con. – “Con cảm ơn mẹ. Mẹ nói đúng, con là người ngoài. Vậy từ nay về sau, sướng khổ có nhau, mong mẹ và hai chị bảo trọng. Con xin phép đưa cháu đi ngay trong đêm nay”.
Tôi dọn đi ngay lúc đó, chỉ với hai vali quần áo và số tiền bảo hiểm ít ỏi của Minh. Tôi chặn mọi liên lạc, xóa mọi ký ức về gia đình đó, bắt đầu cuộc sống mới nơi thành phố khác. Hai năm trôi qua.
Tôi làm việc điên cuồng, ban ngày làm kế toán, tối bán hàng online. Trời không phụ lòng người, nhờ sự nhanh nhạy, tôi phất lên nhanh chóng, mua được căn chung cư và lo cho Bin học trường quốc tế. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó, mảnh đất 1000m2 kia sau khi chia xong thì hai cô con gái xúi mẹ bán đi lấy tiền tiêu xài, chơi bời, rồi đầu tư tiền ảo thua lỗ sạch sành sanh. Bà Hường giờ sống lay lắt trong căn nhà cấp 4 dột nát, tiền thuốc men cũng phải chạy vạy từng bữa.
Nhưng tôi mặc kệ. Tôi đã là “người dưng” cơ mà. Cho đến đêm hôm qua. Đang thiu thiu ngủ sau một ngày làm việc mệt nhoài, điện thoại tôi bỗng rung lên bần bật. Số lạ. Tôi tắt máy. Nó lại reo. Lại tắt. Liên tục như vậy đến cuộc thứ 10, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành nên bắt máy. Đầu dây bên kia là tiếng gào khóc thảm thiết của chị Hai: – “Thảo ơi! Cứu mẹ! Mẹ bị tai biến, đang cấp cứu ở bệnh viện X. Bác sĩ bảo phải phẫu thuật gấp, cần 300 triệu đóng viện phí ngay lập tức. Chị và cái Huệ hết sạch tiền rồi. Em về ngay đi, em còn tình nghĩa gì thì cứu mẹ với”!
Tôi cúp máy. Sau đó là một cơn bão cuộc gọi. Tổng cộng 52 cuộc gọi nhỡ từ cả chị Hai, chị Ba và số lạ của hàng xóm. Tin nhắn Zalo nhảy liên tục: “Mày có phải con người không?”, “Dù gì cũng là bà nội thằng Bin”, “Anh Minh linh thiêng sẽ oán trách mày”, “Cô giàu có thế mà tiếc tiền cứu mạng người à?”… Tôi nhìn màn hình điện thoại sáng rực trong đêm, lòng bình thản đến lạ lùng. Tôi không thấy hả hê, chỉ thấy nực cười. Tôi mở tin nhắn, soạn một dòng duy nhất và gửi vào nhóm chat chung của gia đình họ – nơi tôi chưa từng thoát ra để giữ lại bằng chứng về sự bạc bẽo năm xưa.
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện. Chị Hai và chị Ba đang ngồi vật vờ ở hành lang, mắt sưng húp. Thấy tôi xuất hiện với bộ vest sang trọng, túi xách hàng hiệu, hai người họ lao đến như bắt được vàng. – “Trời ơi Thảo! Em đến rồi! – Chị Ba nắm chặt tay tôi, móng tay sắc nhọn bấm cả vào da thịt. – Tiền đâu? Đóng viện phí nhanh lên không bác sĩ trả về bây giờ”!
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay chị ta ra, phủi phủi tay áo như vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm. Tôi nhìn thẳng vào mắt hai người chị chồng, rồi nhìn qua khe cửa kính phòng cấp cứu, nơi bà Hường đang nằm thoi thóp. Tôi rút trong túi ra chiếc điện thoại, mở lại tin nhắn tôi đã soạn đêm qua nhưng chưa gửi, rồi dõng dạc nói lớn, đủ để cả dãy hành lang nghe thấy: – “Hai năm trước, khi chia 1000m2 đất trị giá 10 tỷ, mẹ đã nói một câu chắc như đinh đóng cột: “Dâu là người dưng, con gái mới là người nhà. Tài sản cho người nhà hưởng, khó khăn người nhà tự lo.”
Mặt chị Hai cắt không còn giọt máu. Chị Ba há hốc mồm. Tôi tiếp lời, giọng đanh thép và lạnh lùng: – Lúc chia gia tài, mẹ và các chị coi tôi là người ngoài, sợ tôi cướp mất phần nên đuổi mẹ con tôi đi ngay trong đêm mưa gió, không cho thằng Bin lấy một tấc đất cắm dùi. Giờ đến lúc hoạn nạn, các chị lại nhớ ra tôi là con dâu, là người nhà sao? – “Nhưng… nhưng đó là mạng người”! – Chị Hai lắp bắp. – “Mày giàu thế này, bỏ ra vài trăm triệu thì chết ai”?
Tôi bật cười, nụ cười khiến họ lạnh gáy: – Tiền tôi kiếm được là mồ hôi nước mắt, là tiền sữa cho con tôi – đứa cháu mà các người từng vứt bỏ. Hôm nay tôi đến đây không phải để đóng tiền. Tôi đến để trả lời cho 52 cuộc gọi đêm qua của các chị. Tôi ghé sát vào tai chị Hai, nói từng tiếng rõ ràng: “Mảnh đất 1000m2 các chị đã bán sạch để ăn chơi, giờ mẹ nằm đó, đó là cái giá các chị phải trả. Bác sĩ bảo cần 300 triệu? Các chị còn hai quả thận, còn hai ngôi nhà đang ở đấy, bán đi mà cứu mẹ. Đừng tìm ‘người dưng’ như tôi, vì người dưng thì không có nghĩa vụ báo hiếu.”
Nói xong, tôi quay lưng bước đi thẳng. Phía sau lưng, tiếng chị Ba gào lên tuyệt vọng, tiếng y tá nhắc nhở trật tự, tất cả hỗn độn như một bản nhạc bi ai của luật nhân quả. Tôi bước ra cổng bệnh viện, bầu trời sau cơn mưa trong xanh lạ thường. Tôi biết mình có thể bị người đời đàm tiếu là tàn nhẫn, nhưng sự tàn nhẫn của tôi hôm nay chính là bài học đắt giá nhất cho thói đời bạc bẽo: Sống có đức thì mặc sức mà ăn, còn sống cạn tàu ráo máng thì đừng mong người khác đưa tay ra cứu vớt.
Tôi lên xe, gọi điện cho con trai: “Bin à, chiều nay mẹ đón con đi ăn kem nhé. Mẹ con mình vẫn sống rất tốt, con nhỉ?”

