Ngày ấy, khi Thu đặt lá đơn lên bàn, tôi không níu giữ. Trái lại, trong lòng còn thấy nhẹ nhõm. Cô ấy là người phụ nữ hiền lành, luôn chu đáo, nhưng việc Thu không thể có em bé khiến gia đình tôi không còn kiên nhẫn.
Mẹ tôi thường xuyên bóng gió, cho rằng một mái ấm mà không có tiếng trẻ con là thiếu trọn vẹn. Còn tôi – thay vì đứng về phía vợ – lại chọn cách im lặng và dần xa cách.
Chúng tôi từng chạy chữa nhiều nơi, hy vọng vẫn cứ mờ mịt. Cuối cùng, trong một lần đi khám, kết quả khiến cả hai lặng người: cơ hội có con tự nhiên của Thu rất thấp.
Đêm đó, cô ấy gục đầu vào vai tôi mà khóc, nghẹn ngào nói:
– Em xin lỗi vì không thể cho anh một gia đình như anh mong muốn.
Tôi không nói gì. Lòng chỉ thấy trống rỗng. Và rồi vài tuần sau, cô ấy lặng lẽ rời đi sau một câu nói:
– Em đã ký rồi, anh đừng thấy em là gánh nặng nữa.
Ba năm trôi qua, tôi sống một mình. Vài mối quan hệ đến rồi đi, không ai khiến tôi thấy bình yên như ngày còn bên Thu. Căn hộ vắng tiếng người, mỗi lần đi ngang con hẻm cũ – nơi Thu từng sống – tim tôi lại nhói.
Một chiều, tôi tình cờ ngang qua con phố quen. Không hiểu sao lại dừng xe trước căn nhà nhỏ của cô ấy. Tôi chỉ định đứng một lát rồi đi. Nhưng đúng lúc đó, cánh cổng mở ra.
Một bé gái tầm hai tuổi lon ton chạy ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trong veo, và… giống Thu như hai giọt nước.
– Mẹ ơi, có chú đứng ngoài cổng! – Cô bé gọi vào trong.
Thu bước ra, vẫn là vẻ dịu dàng quen thuộc, nhưng rạng rỡ hơn trước nhiều. Cô ấy thoáng sững sờ khi thấy tôi, rồi bình tĩnh hỏi:
– Anh đến có việc gì sao?
Tôi nhìn đứa bé, lắp bắp hỏi:
– Là… con của em à?
Thu gật đầu.
– Con bé là món quà quý giá nhất của em.
Tôi chết lặng. Không thể tin vào mắt mình.
– Nhưng em… chẳng phải bác sĩ đã nói…
– Đúng. Em từng được kết luận là khó có khả năng sinh con. Nhưng sau khi chia tay, em tập trung điều trị và sống nhẹ nhàng hơn. Không còn áp lực, không còn lo sợ, phép màu đã đến.
Tôi chưa kịp nói thêm gì thì một người đàn ông từ trong nhà bước ra. Anh ấy trông ấm áp, ánh mắt dịu hiền. Thu quay sang nói nhẹ nhàng:
– Đây là chồng em.
Anh ấy bước đến, cúi đầu chào tôi và nhẹ nhàng ôm lấy bé gái đang ríu rít kể chuyện. Hình ảnh ấy khiến tim tôi như vỡ vụn.
Tôi quay sang nhìn Thu, cố kìm xúc động:
– Em có hạnh phúc không?
Cô ấy khẽ cười:
– Có. Anh ấy không chọn em vì khả năng sinh nở. Anh ấy ở bên em vì biết trân trọng những điều em mang đến. Và rồi, điều bất ngờ đã xảy ra.
Tôi gật đầu, cười gượng. Không biết phải nói gì. Ba năm trước, tôi là người “buông tay”. Còn giờ đây, tôi chỉ là người đứng ngoài hạnh phúc ấy.
Trên đường về, tôi lặng thinh. Những hình ảnh trong quá khứ cứ lần lượt ùa về. Tôi từng có một người vợ tuyệt vời, nhưng vì kỳ vọng và áp lực từ bên ngoài, tôi đã buông bỏ.
Thời gian sau đó, tôi nghe nói hai vợ chồng Thu mở một tiệm sách nhỏ. Cuộc sống của họ bình dị, nhưng đầy ắp tiếng cười. Con gái của họ được nuôi dạy trong tình yêu thương đủ đầy.
Còn tôi… vẫn một mình trong căn hộ cũ, mỗi tối về nhìn vào khoảng trống bên bàn ăn, tự hỏi: nếu ngày đó tôi kiên nhẫn hơn, thấu hiểu hơn… thì mọi chuyện có khác?
Cuộc đời có những điều, khi ta kịp hiểu ra, người kia đã không còn đứng đợi.