Đồng hồ điểm 1 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá tan không gian tĩnh mịch của căn biệt thự. Hùng bật dậy như lò xo, vội vã chộp lấy máy. Đầu dây bên kia là giọng nói thảng thốt nhưng vẫn đầy lả lơi của My – cô thư ký trẻ đẹp mới tuyển được 6 tháng: “Anh ơi, chết rồi! Hợp đồng với đối tác bên Singapore bị lộ số liệu. Anh phải đến công ty xử lý ngay, em đang đợi ở văn phòng.”
Hùng cúp máy, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng. Anh quay sang Lan – người vợ đang nằm co ro trong chăn, giọng gắt gỏng: “Em ngủ tiếp đi. Công ty có sự cố lớn, anh phải đi ‘họp khẩn’ ngay bây giờ. Chắc sáng mai mới về được.” Lan dụi mắt, ngồi dậy, nhìn chồng với vẻ lo lắng ngây ngô vốn có: “Sao lại họp giờ này hả anh? Hay để em pha cho anh cốc cà phê mang đi nhé?”.
Hùng xua tay, vừa mặc áo sơ mi vừa cau mày: “Thôi đi! Cô thì biết cái gì. Suốt ngày chỉ biết bếp núc, bỉm sữa. Chuyện thương trường khốc liệt lắm, chậm một phút là mất cả tỷ bạc. Ngủ đi, đừng làm phiền tôi.”. Nói rồi, Hùng xịt vội chút nước hoa, vuốt lại mái tóc cho bóng bẩy rồi lao ra khỏi nhà. Tiếng động cơ xe hơi gầm lên rồi xa dần trong đêm tối.
Hùng đinh ninh rằng Lan – người vợ kết hôn 5 năm, từ bỏ sự nghiệp để lui về làm hậu phương – sẽ lại trùm chăn ngủ tiếp như mọi khi. Trong mắt Hùng, Lan hiền lành đến mức nhu nhược, mù tịt về công nghệ và chẳng bao giờ nghi ngờ chồng. Nhưng Hùng đã nhầm.
Ngay khi chiếc xe của Hùng khuất bóng, Lan tung chăn bước xuống giường. Ánh mắt ngái ngủ, lo lắng ban nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự sắc lạnh và tỉnh táo đến đáng sợ. Cô không pha cà phê, mà đi thẳng đến bàn trang điểm, lấy ra một chiếc chìa khóa dự phòng và một chiếc điện thoại đen sì được giấu kỹ dưới đáy ngăn kéo.
Lan thay bộ đồ ngủ bằng một bộ đồ đen gọn gàng, đội mũ lưỡi trai che nửa mặt. Cô lặng lẽ xuống gara, lấy chiếc xe máy cũ của người giúp việc để tránh gây chú ý, rồi phóng vụt đi theo định vị GPS đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Chiếc xe sang trọng của Hùng đã được cô gắn chíp theo dõi từ ba tháng trước.
Hùng không đến công ty. Chiếc xe dừng lại trước cổng một khu resort cao cấp ven hồ, cách trung tâm thành phố 20km. Lan đỗ xe máy ở một góc khuất, lẳng lặng bám theo. Cô thấy Hùng đi thẳng vào căn Villa số 9 – nơi biệt lập và đắt đỏ nhất. Cửa vừa mở, My – cô thư ký nóng bỏng – không hề mặc đồ công sở hay cầm tài liệu. Cô ta khoác trên người chiếc váy ngủ lụa mỏng tang, tay cầm ly rượu vang đỏ, lao ra ôm chầm lấy Hùng.
“Anh yêu, làm em đợi mãi. ‘Họp’ thế này mới vui chứ, mụ vợ già ở nhà chắc đang ngáy o o rồi nhỉ?” – Tiếng My lanh lảnh vọng ra. Hùng cười khả ố, ôm eo cô bồ nhí bước vào trong: “Ôi dào, nhắc đến mụ ấy làm gì cho mất hứng. Nó ngu lắm, anh bảo đi họp là tin sái cổ. Đợi anh tẩu tán nốt số tiền từ dự án ảo này sang tài khoản của em, anh sẽ đá nó ra đường. Lúc ấy, anh và em tha hồ vi vu trời Tây.”
Đứng nấp sau bụi cây ngọc lan, Lan nghe rõ mồn một từng từ. Bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Không phải vì ghen, mà vì sự ghê tởm. Hóa ra, không chỉ ngoại tình, Hùng còn đang âm mưu biển thủ công quỹ và đẩy cô ra đường tay trắng.
Lan hít một hơi thật sâu. Đã đến lúc hạ màn vở kịch này. Cô không lao vào đánh ghen, không khóc lóc ỉ ôi. Lan bình tĩnh rút chiếc điện thoại đen ra, bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền lực vang lên: “Alo, con gái? Có chuyện gì mà gọi bố giờ này?”
“Bố, kích hoạt phương án B đi ạ. Dự án ảo mà chồng con vẽ ra, anh ta đang định chuyển tiền đêm nay. Bố cho phong tỏa toàn bộ tài khoản của Giám đốc Hùng và cô thư ký My ngay lập tức. À, gọi cả bên CS kinh tế đến Villa số 9 khu Resort Hồ Tây nhé. Con đang ở đây.”
“Được, bố làm ngay. Con vất vả rồi. Đã đến lúc cho nó biết ai mới là chủ thực sự của cái tập đoàn này.”
Ít ai biết rằng, Hùng có được ngày hôm nay là nhờ gia đình Lan. Bố Lan là Chủ tịch tập đoàn, nhưng vì muốn thử thách con rể và rèn luyện tính tự lập cho Hùng, ông đã giấu danh phận, chỉ để Hùng làm Giám đốc một công ty con và Lan đóng vai vợ hiền nội trợ. Lan thực chất là thạc sĩ tài chính, cô âm thầm kiểm soát mọi dòng tiền mà Hùng không hề hay biết.
15 phút sau…
Trong căn phòng lãng mạn với ánh nến và rượu vang, Hùng đang hí hửng mở laptop để thực hiện lệnh chuyển tiền 30 tỷ đồng sang tài khoản nước ngoài của My. “Xong cú này là mình tự do, em yêu ạ!” – Hùng nháy mắt. “Enter đi anh, em hồi hộp quá!” – My giục giã.
Hùng nhấn Enter… Bíp! Bíp! Màn hình hiện lên dòng chữ đỏ lòm: “TÀI KHOẢN ĐÃ BỊ PHONG TỎA. GIAO DỊCH THẤT BẠI.”
Hùng tái mặt: “Cái quái gì thế này?”. Hắn thử lại lần nữa, rồi thử sang các tài khoản khác. Tất cả đều đóng băng. Điện thoại của My cũng ting ting liên tục báo tin nhắn từ ngân hàng: Tài khoản của quý khách đang bị phong tỏa theo yêu cầu của cơ quan điều tra.
“Anh ơi, sao thế này? Tiền của em đâu?” – My hét lên hoảng loạn…
Đúng lúc đó, tiếng còi hú inh ỏi vang lên bên ngoài, đèn pha quét loang loáng qua cửa sổ. Cánh cửa Villa bị đạp tung. Một toán cảnh sát ập vào, theo sau là một người phụ nữ mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ lạnh lùng.
Hùng và My co rúm lại trên ghế sofa. Hùng lắp bắp khi nhận ra người phụ nữ đó: “Lan… Lan? Sao em lại ở đây? Sao… sao em lại đi cùng cảnh sát?”. Lan tháo chiếc mũ, mái tóc dài xõa xuống. Cô không nhìn Hùng bằng ánh mắt sợ sệt của bà nội trợ mọi ngày nữa, mà nhìn hắn như nhìn một sinh vật hạ đẳng.
Cô bước tới, đặt chiếc điện thoại lên bàn, bật lại đoạn ghi âm cuộc hội thoại lúc nãy của Hùng và My: “Nó ngu lắm… Đợi anh tẩu tán nốt số tiền… anh sẽ đá nó ra đường…”. Mặt Hùng cắt không còn giọt máu: “Tôi có thể ‘ngu’ trong việc nấu ăn, nhưng trong việc quản lý tài sản của bố tôi giao cho anh, thì tôi không ngu đâu, anh Hùng ạ,” Lan nhếch mép cười nhạt. “Anh tưởng anh là Giám đốc tài ba sao? Nếu không có tôi âm thầm duyệt chi phía sau, anh nghĩ anh ngồi được vào cái ghế đó à?”
“Bố… bố em? Ý em là… Chủ tịch?” – Hùng run rẩy, chân đứng không vững. “Phải. Và chúc mừng anh, cuộc ‘họp khẩn’ đêm nay đã thành công rực rỡ. Anh và cô thư ký đây sẽ có một buổi họp dài hạn khác trong tù vì tội tham ô tài sản và lừa đảo chiếm đoạt.”
Cô bồ nhí khóc lóc van xin, đổ lỗi hết cho Hùng, còn Hùng thì sụp xuống chân Lan, van nài: “Vợ ơi, anh sai rồi, anh bị bỏ bùa mê, tha cho anh… anh vẫn yêu em…”. Lan lùi lại, phủi tay như vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu. Cô quay lưng bước ra cửa, để lại một câu nói lạnh lùng vào khoảng không:
“Đơn ly hôn tôi đã ký và gửi luật sư. Căn nhà, chiếc xe này và cả bộ vest anh đang mặc đều đứng tên tôi. Anh ra đi với đúng những gì anh có khi bước vào đời tôi: Hai bàn tay trắng.” Bên ngoài, bình minh bắt đầu ló rạng, xua tan màn đêm đen kịt. Lan hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực nhẹ bẫng. Vở kịch đã hạ màn, và cô là người đạo diễn kiêm diễn viên chính xuất sắc nhất.

