Cánh cổng sắt nặng nề của tòa án khép lại sau lưng, tạo nên một tiếng “két” chói tai như cứa vào tâm can. Nắng chiều gay gắt đổ xuống mặt đường nhựa, bốc lên cái nóng hầm hập, ngột ngạt như chính cuộc hôn nhân mà Lan vừa đặt bút chấm dứt.
Trên tay Lan là bé Bống mới hơn một tuổi, đang ngơ ngác nhìn mẹ. Đôi mắt con bé to tròn, ngây thơ, chưa hiểu rằng từ hôm nay, thế giới của nó sẽ khuyết đi một mảnh ghép mang tên “bố”. Lan siết chặt con vào lòng, hít một hơi thật sâu để ngăn nước mắt trào ra. Cô không muốn khóc, ít nhất là không phải trước mặt người đàn ông kia.
Hùng bước ra ngay sau cô. Bộ vest đắt tiền phẳng phiu, mái tóc vuốt keo bóng lộn, và trên môi là nụ cười nửa miệng đầy vẻ khinh khỉnh. Hắn chỉnh lại chiếc cà vạt, nhìn Lan như nhìn một sinh vật hạ đẳng vừa bị đá ra khỏi vương quốc của hắn:”Đi nhanh cho khuất mắt tôi,” Hùng gằn giọng, tiếng cười nhạt thếch vang lên. “Cô tưởng ký đơn xong là được giải thoát à? Không đâu, địa ngục của cô bây giờ mới bắt đầu.”
Lan quay lại, ánh mắt bình thản đến lạ lùng: – “Anh Hùng, chúng ta đã xong rồi. Tài sản chia đôi theo phán quyết, quyền nuôi con thuộc về tôi. Anh đừng gây sự nữa.” Hùng cười lớn, tiếng cười vang vọng cả một góc phố khiến mấy người đi đường phải ngoái nhìn. Hắn bước tới gần, dí ngón tay trỏ vào trán Lan, đẩy nhẹ một cái đầy khiêu khích: “Chia đôi? Cô nghĩ mấy đồng bạc lẻ tòa chia cho cô đủ để sống ở cái đất thành phố này sao? Cô nhìn lại mình đi. Một đứa đàn bà quê mùa, không bằng cấp, bao năm nay chỉ biết ru rú xó bếp, ngửa tay xin tiền tôi từng cọc. Giờ đòi tự lập?”
Hắn cúi xuống, ghé sát mặt Lan, nghiến răng rít lên từng chữ, giọng điệu cay nghiệt đến tận cùng: – “Rời thằng này mẹ con cô 1 nghìn cũng không có mà tiêu, chết đói sớm! Để tôi chống mắt lên xem, không có tiền của thằng Hùng này, cô lấy gì mua sữa cho con hay lại dắt nhau về quê chăn vịt?”
Lan lùi lại một bước, tránh xa hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá và sự ngạo mạn của hắn. Cô đã nhẫn nhịn suốt 3 năm qua. Cô giấu đi thân phận, chấp nhận làm một người vợ hiền, dâu thảo, chỉ mong đổi lại một mái ấm bình yên. Nhưng đáp lại sự hy sinh của cô là sự khinh miệt của gia đình chồng và sự phản bội trắng trợn của Hùng. Hắn ngoại tình, rồi về nhà ném tiền vào mặt cô như bố thí.
“Tiền của anh, tôi không cần một xu ngoài phần trách nhiệm nuôi con,” Lan đáp, giọng lạnh lùng. “Nhưng anh nhớ lấy, nhân quả không bỏ sót ai đâu.”. “Nhân quả? Tiền là nhân quả!” Hùng hét lên, mặt đỏ gay. “Tao có tiền, tao là vua. Còn mày, bước ra khỏi cửa nhà tao là con số không tròn trĩnh!”. Đúng lúc Hùng đang hăng máu, vung tay múa chân để sỉ nhục vợ cũ trước đám đông hiếu kỳ đang tụ tập, thì một tiếng động cơ gầm rú vang lên, xé toạc không gian ồn ào.
Tất cả mọi người, kể cả Hùng, đều sững lại. Một chiếc xe sang trọng màu đen bóng loáng, dài thượt, lướt tới và dừng lại phanh “kít” ngay trước mặt ba người. Đó là một chiếc xe xịn mới nhất, logo hai chữ M lồng vào nhau kiêu hãnh trên nắp capo. Dưới ánh nắng chiều, chiếc xe như một con quái thú uy quyền, toát lên mùi tiền và đẳng cấp mà ngay cả Hùng – một kẻ tự vỗ ngực là doanh nhân thành đạt – cũng chỉ dám mơ ước trong giấc ngủ.
“Xe của ai mà đỗ ngông nghênh thế này?” Hùng lẩm bẩm, mắt dán chặt vào những đường cong hoàn hảo của chiếc xe trị giá hơn 5 tỷ đồng. Cánh cửa ghế sau bật mở. Một người đàn ông trạc lục tuần bước xuống. Ông mặc bộ vest màu xám tro cắt may thủ công tinh tế, mái tóc hoa râm chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao cương nghị. Dù đã có tuổi, nhưng ánh mắt ông sắc lẹm, toát lên uy quyền của một người đã quen ra lệnh cho hàng nghìn người.
Đó là ông Thành – bố đẻ của Lan. Hùng chết trân. Hắn dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Trong ký ức của hắn, bố vợ là một ông già nông dân lam lũ ở quê, lần nào lên thăm cũng xách theo bao tải gạo với mấy con gà. Hắn chưa bao giờ thèm về quê vợ lấy một lần, cũng chưa bao giờ hỏi kỹ về gia thế nhà Lan vì đinh ninh cô xuất thân bần hàn.
Ông Thành không thèm liếc nhìn Hùng lấy một cái. Ông bước nhanh về phía Lan, ánh mắt từ nghiêm nghị chuyển sang xót xa tột độ khi thấy con gái gầy rộc và cháu ngoại đang mếu máo.
– “Bố…” Lan nghẹn ngào, bao nhiêu uất ức kìm nén giờ mới vỡ òa.
Ông Thành vỗ nhẹ lên vai con gái, rồi quay lại ra hiệu cho người tài xế đang đứng khúm núm bên cạnh. Người tài xế vội vàng xách ra hai chiếc vali lớn, đặt phịch xuống vỉa hè, ngay dưới chân Hùng. Ông Thành tiến lại gần, tự tay mở khóa chiếc vali đầu tiên.
Cạch.
Nắp vali bật mở. Những cọc tiền polymer mệnh giá 500 nghìn mới cứng xếp chồng lên nhau, chật ních, tỏa ra một thứ hào quang khiến Hùng lóa mắt. Đám đông xung quanh ồ lên kinh ngạc, tiếng xì xào bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ. Ông Thành nhìn thẳng vào mặt con rể cũ, giọng nói trầm ổn nhưng vang rền như tiếng chuông đồng:
– “Anh vừa bảo con gái tôi rời anh ra thì một nghìn cũng không có mà tiêu đúng không? Bố mang cho hai mẹ con 10 tỷ tiền mặt đây, coi như tiền tiêu vặt.”
Ông đá nhẹ vào chiếc vali còn lại: – “Còn trong kia là sổ đỏ căn biệt thự ở khu ngoại giao đoàn và chìa khóa chiếc xe này. Tôi vốn định để con Lan sống giản dị cho biết quý trọng đồng tiền, ai ngờ lại để nó rơi vào tay một kẻ mắt mù như anh.” Hùng đứng như trời trồng, mặt cắt không còn giọt máu. Hai chân hắn run lẩy bẩy, miệng lắp bắp không thành tiếng: – “Bố… Bố vợ… chuyện này… con không biết…”
– “Ai là bố anh?” Ông Thành quát lớn, tiếng quát khiến Hùng giật bắn mình. “Tôi là chủ tịch tập đoàn Thành Đạt. Con gái tôi vì yêu anh mà giấu thân phận, chịu khổ chịu sở, nhẫn nhịn cái thói gia trưởng của anh. Tôi tôn trọng quyết định của nó nên im lặng quan sát. Nhưng hôm nay, anh dám đuổi mẹ con nó ra đường, dám chửi cháu tôi chết đói?”
Ông Thành bước thêm một bước, khí thế áp đảo khiến Hùng phải lùi lại, suýt ngã ngửa ra sau: – “Anh nghĩ cái công ty cỏn con của anh to lắm sao? Chỉ cần tôi phẩy tay một cái, ngày mai anh sẽ biết thế nào là ‘chết đói’ thật sự.”
Hùng bàng hoàng tột độ. Cái tên “Tập đoàn Thành Đạt” là một thế lực khổng lồ trong ngành bất động sản mà hắn luôn khao khát được hợp tác dù chỉ là nhận thầu phụ. Hóa ra, “ông già nhà quê” mà hắn luôn khinh thường lại là vị chủ tịch bí ẩn đó. Hắn đã tự tay đập vỡ bát cơm vàng của mình, không, là đập vỡ cả một kho báu.
Hắn vội vàng quỳ sụp xuống, cố nắm lấy tay Lan: – “Lan ơi, anh sai rồi! Em tha lỗi cho anh. Anh nóng giận quá mất khôn. Vợ ơi, mình làm lại đi em. Anh không biết… anh thực sự không biết…” Lan lùi lại, nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại: – “Anh tiếc tôi, hay tiếc số tiền này? Con người anh, mãi mãi chỉ có tiền thôi. Nhưng tiếc quá, tiền nhà tôi nhiều thật, nhưng không dành cho loại người bội bạc.”
Nói rồi, Lan bế con quay lưng bước về phía chiếc xe sang trọng. Người tài xế kính cẩn mở cửa, che dù cho hai mẹ con. Ông Thành nhìn Hùng đang quỳ rạp dưới đất, nhếch mép cười nhạt: – “10 tỷ này, tôi mang đến để anh thấy anh đã đánh mất cái gì. Còn bây giờ…” Ông ra hiệu cho tài xế đóng nắp vali lại, xách lên xe. “Tiền của tôi, cháu tôi hưởng. Còn anh, giữ lấy mấy đồng bạc lẻ của anh mà sống cho qua ngày.”
Cánh cửa xe đóng sầm lại, ngăn cách hai thế giới. Chiếc xe 5 tỷ từ từ lăn bánh, để lại Hùng trơ trọi giữa vỉa hè nắng cháy, xung quanh là những ánh mắt chế giễu của người đời.
Hùng gục xuống, hai tay ôm đầu, tiếng gào thét uất nghẹn tắc nghẹn trong cổ họng. Hắn không chỉ mất vợ, mất con, mà còn vừa tự tay đóng sầm cánh cửa dẫn đến một tương lai huy hoàng mà hắn cả đời tìm kiếm. Câu nói “chết đói sớm” mà hắn vừa thốt ra, giờ đây như một lời nguyền vận vào chính cuộc đời tăm tối phía trước của hắn. Xe đã đi xa, chỉ còn lại bụi đường và sự hối hận muộn màng.

