Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”

Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”

Thanh Thanh 9 Tháng mười một, 2025

Tôi và Tú lấy nhau năm tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi là cô giáo tiểu học, còn anh là kỹ sư trong một công ty tư nhân. Ngày cưới, tôi tin chắc mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian – vì anh từng nắm tay tôi mà nói: – Dù đời có khó khăn thế nào, anh cũng chỉ cần em và con thôi.

Nhưng hạnh phúc với tôi ngắn ngủi lắm. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã cau mày: – Con trai nhà này tuyệt tự đến nơi rồi. Đàn bà gì mà chỉ biết đẻ con gái, sau này ai nối dõi?

Tôi cười gượng, ôm con vào lòng. Con bé hồng hào, đáng yêu, là máu thịt của tôi, sao bà có thể nói thế? Từ hôm đó, thái độ của bà thay đổi hẳn: tôi làm gì cũng không vừa mắt. Nấu ăn, bà chê dở; giặt giũ, bà bảo chậm; chăm con, bà mắng “có mỗi đứa trẻ con gái mà cũng vụng về”.

Tú – chồng tôi – thì ngày càng lạnh nhạt. Anh đi sớm về khuya, cầm điện thoại cười mỉm một mình, đến cả khi tôi hỏi anh cũng chỉ nói “công việc”. Cho đến một ngày, tôi phát hiện tin nhắn trong máy anh: “Anh ơi, con trai mình đạp mạnh quá!” Tôi chết lặng. Anh có người khác. Cô ta còn đang mang thai.

Khi tôi đem chuyện ra nói, anh chỉ lạnh lùng đáp:– “Cô ấy là người hiểu anh, không như em – lúc nào cũng chỉ biết lo cơm nước, dạy con”. Câu nói ấy giáng thẳng vào lòng tôi như búa tạ. Mẹ chồng thì mỉm cười lạnh lẽo, châm thêm:– Đấy, cô thấy chưa? Đàn ông ai chẳng muốn có thằng con trai. Nó sắp có con trai rồi, cô phải biết điều mà chăm sóc cả mẹ con người ta.– Mẹ nói gì ạ? – Tôi sững sờ.– Tôi nói thật đấy. Cô ấy có bầu, không biết gì, cô đón về nhà mà chăm. Dù sao nó cũng là vợ cũ, vợ mới cùng nhà, đỡ tốn kém!

Tôi như bị tạt nước sôi. Chưa bao giờ tôi thấy lòng tự trọng mình bị giày xéo đến thế.Nhưng khi nhìn con gái nhỏ đang ngủ say, đôi mi run run, tôi biết mình không thể tiếp tục ở lại. Tôi nộp đơn ly hôn.

Ngày ra tòa, mẹ chồng vẫn cái giọng khinh người, đứng dậy trước mặt tôi mà nói rành rọt từng chữ: – Kể từ nay, mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết. Chúng tôi không quan tâm nữa.

Câu nói ấy như một vết dao khắc vào tim. Tôi lẳng lặng ôm đứa con hai tuổi ra khỏi tòa trong nước mắt, giữa ánh nắng chói chang mà lòng lạnh buốt. Không nhà, không tiền, không chồng, không một người thân bên cạnh – chỉ có con là lý do duy nhất để tôi bước tiếp.

Suốt mười năm qua, con tôi chưa một lần nhận được lời hỏi thăm, chưa từng được nghe tiếng “bố” gọi tên mình, chứ đừng nói đến tiền cấp dưỡng. Tôi đã quen với việc tự mình gánh hết, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Cuộc sống với mẹ con tôi thế cũng đủ rồi..

Cho đến một ngày, chồng cũ bất ngờ xuất hiện, mang theo ba tỷ đồng và lời đề nghị khiến tôi rùng mình…

Mười năm trôi qua, tôi cứ ngỡ quá khứ đã ngủ yên. Nhưng một chiều mưa, có người gõ cửa. Khi mở ra, tôi sững sờ: Tú – người đàn ông năm xưa – đứng đó, già đi thấy rõ, tóc điểm bạc, tay cầm một chiếc vali nhỏ. Phía sau anh là chiếc xe hơi sang trọng…

Anh ta bước xuống, tay xách 1 cái túi to to nhìn tôi, giọng run:– Anh biết mình không còn tư cách, nhưng anh xin một lần được gặp con, để đưa con đến thăm mẹ anh. Bà sắp không qua khỏi rồi.

Tôi im lặng. Mười năm, không một cuộc gọi, không một đồng chu cấp, không một lời hỏi han. Bây giờ anh xuất hiện, nói “muốn con đến gặp mẹ” – nghe sao mà chua xót.

Tôi nheo mắt:– Mẹ anh cần gì ở mẹ con tôi?Anh cúi đầu:– Vì… giờ bà chẳng còn ai cả.

Tôi nhíu mày. Anh thở dài, giọng đục ngầu như đổ chì:– Cô ta… ả ta… không mang thai con anh. Là con người khác.– Gì cơ?– Ả ấy lừa anh, lừa cả mẹ anh. Cô ta nói mang thai con trai, mẹ anh mừng rỡ, đưa tiền bạc, tài sản cho. Sau này mới biết đứa bé không phải máu mủ. Rồi ả ta lấy trộm hết tiền, biến mất.– Còn anh…?

Anh cúi mặt, bàn tay run run nắm chặt lấy vạt áo:– Sau đó anh bị tai nạn… anh không còn khả năng có con nữa.

Không khí trong căn phòng lặng ngắt. Tiếng đồng hồ tích tắc nghe như dao cứa. Tôi nhìn anh – người đàn ông từng phụ bạc, từng bỏ rơi mẹ con tôi, từng để mẹ mình sỉ nhục tôi – giờ đứng trước cửa nhà, tóc bạc, ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng.

Anh đặt túi tiền xuống bàn, giọng khẩn khoản: – Đây là ba tỷ. Anh biết chẳng đáng gì so với những gì em từng hi sinh. Nhưng anh xin em, cho con gặp bà một lần cuối. Bà chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.

Tôi cười khẽ – nụ cười mặn chát: – Anh nghĩ tôi cần tiền à? Hay anh nghĩ con tôi cần đi gặp một người đã từng nói “mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết”?

Anh lặng người.Tôi bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào anh:– Sau ngày hôm đó, tôi đã hiểu, trong mắt anh và gia đình anh, mẹ con tôi không đáng một xu. Mười năm qua, anh có hỏi con ăn gì, học ở đâu, ốm đau thế nào không? Hay chỉ đến khi cô nhân tình phản bội, anh mới nhớ mình từng có đứa con gái . Mà nói thật với anh nếu mẹ anh muốn gặp cháu của bà thật thì không phải đợi đến tận lúc bà ấy hấp hối anh mới đi tìm con anh đâu”.

Tú cúi đầu, giọng nghẹn lại:– Anh xin lỗi. Anh sai rồi.– Muộn rồi.

Tôi hít một hơi dài, rồi nói chậm rãi, rõ từng chữ:

– Sau ngày hôm đó, đúng như mẹ anh đã nói, mẹ con tôi sống chết thế nào nhà anh cũng không cần biết.Vậy thì bây giờ, với mẹ anh… cũng thế thôi.Ác giả ác báo, không ai thoát được luật nhân quả đâu. Tiền tôi cần thật nhưng 3 tỷ này, xin lỗi không bao giờ tôi nhận…

Tôi chỉ tay về phía cửa:– Anh về đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi hay con nữa.

Anh bước lùi lại, đôi mắt nhòe nước. Cánh cửa khép lại sau lưng anh với tiếng “cạch” khô khốc, như chấm dứt mọi dây dưa của quá khứ.

Tối đó, tôi ngồi nhìn con học bài. Con bé ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, bố con là người như thế nào”? Tôi mỉm cười, vuốt tóc con: “Là người mẹ từng thương, nhưng giờ không còn xứng để con nhớ nữa”.

Con gật đầu, cười hồn nhiên, rồi quay lại với trang vở. Ánh đèn vàng rọi xuống gương mặt con, ấm áp và bình yên – thứ bình yên mà tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ, cả nước mắt để giữ.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Người đàn ông năm xưa đứng lặng trước căn nhà, ôm chiếc vali ba tỷ đồng không ai nhận, đôi mắt nhìn trân trân vào bóng đèn hắt sáng qua cửa sổ.

Anh bỗng nhận ra – có những thứ một đời này anh đã mất, không phải vì không đủ tiền, mà vì anh đã đánh mất cơ hội được làm người tử tế.

Và tôi hiểu, trong đời này, thứ quý nhất không phải là tiền bạc hay danh phận, mà là lòng tự trọng và sự bình yên bên con – điều mà không một kẻ phản bội nào có thể mua lại được.

Tôi từng nghĩ chỉ cần mình hi sinh, chỉ cần yêu đủ nhiều thì sẽ giữ được mái ấm này. Nhưng hóa ra, có những người đàn ông, một khi đã đổi lòng – thì nước mắt, lòng tốt, hay cả tuổi thanh xuân của người vợ… đều chẳng đáng một đồng.

Tôi và Tú lấy nhau năm tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi là cô giáo tiểu học, còn anh là kỹ sư trong một công ty tư nhân. Ngày cưới, tôi tin chắc mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian – vì anh từng nắm tay tôi mà nói: – Dù đời có khó khăn thế nào, anh cũng chỉ cần em và con thôi.

Nhưng hạnh phúc với tôi ngắn ngủi lắm. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã cau mày: – Con trai nhà này tuyệt tự đến nơi rồi. Đàn bà gì mà chỉ biết đẻ con gái, sau này ai nối dõi?

Tôi cười gượng, ôm con vào lòng. Con bé hồng hào, đáng yêu, là máu thịt của tôi, sao bà có thể nói thế? Từ hôm đó, thái độ của bà thay đổi hẳn: tôi làm gì cũng không vừa mắt. Nấu ăn, bà chê dở; giặt giũ, bà bảo chậm; chăm con, bà mắng “có mỗi đứa trẻ con gái mà cũng vụng về”.

Tú – chồng tôi – thì ngày càng lạnh nhạt. Anh đi sớm về khuya, cầm điện thoại cười mỉm một mình, đến cả khi tôi hỏi anh cũng chỉ nói “công việc”. Cho đến một ngày, tôi phát hiện tin nhắn trong máy anh: “Anh ơi, con trai mình đạp mạnh quá!” Tôi chết lặng. Anh có người khác. Cô ta còn đang mang thai.

Khi tôi đem chuyện ra nói, anh chỉ lạnh lùng đáp:– “Cô ấy là người hiểu anh, không như em – lúc nào cũng chỉ biết lo cơm nước, dạy con”. Câu nói ấy giáng thẳng vào lòng tôi như búa tạ. Mẹ chồng thì mỉm cười lạnh lẽo, châm thêm:– Đấy, cô thấy chưa? Đàn ông ai chẳng muốn có thằng con trai. Nó sắp có con trai rồi, cô phải biết điều mà chăm sóc cả mẹ con người ta.– Mẹ nói gì ạ? – Tôi sững sờ.– Tôi nói thật đấy. Cô ấy có bầu, không biết gì, cô đón về nhà mà chăm. Dù sao nó cũng là vợ cũ, vợ mới cùng nhà, đỡ tốn kém!

Tôi như bị tạt nước sôi. Chưa bao giờ tôi thấy lòng tự trọng mình bị giày xéo đến thế.Nhưng khi nhìn con gái nhỏ đang ngủ say, đôi mi run run, tôi biết mình không thể tiếp tục ở lại. Tôi nộp đơn ly hôn.

Ngày ra tòa, mẹ chồng vẫn cái giọng khinh người, đứng dậy trước mặt tôi mà nói rành rọt từng chữ: – Kể từ nay, mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết. Chúng tôi không quan tâm nữa.

Câu nói ấy như một vết dao khắc vào tim. Tôi lẳng lặng ôm đứa con hai tuổi ra khỏi tòa trong nước mắt, giữa ánh nắng chói chang mà lòng lạnh buốt. Không nhà, không tiền, không chồng, không một người thân bên cạnh – chỉ có con là lý do duy nhất để tôi bước tiếp.

Suốt mười năm qua, con tôi chưa một lần nhận được lời hỏi thăm, chưa từng được nghe tiếng “bố” gọi tên mình, chứ đừng nói đến tiền cấp dưỡng. Tôi đã quen với việc tự mình gánh hết, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Cuộc sống với mẹ con tôi thế cũng đủ rồi..

Cho đến một ngày, chồng cũ bất ngờ xuất hiện, mang theo ba tỷ đồng và lời đề nghị khiến tôi rùng mình…

Mười năm trôi qua, tôi cứ ngỡ quá khứ đã ngủ yên. Nhưng một chiều mưa, có người gõ cửa. Khi mở ra, tôi sững sờ: Tú – người đàn ông năm xưa – đứng đó, già đi thấy rõ, tóc điểm bạc, tay cầm một chiếc vali nhỏ. Phía sau anh là chiếc xe hơi sang trọng…

Anh ta bước xuống, tay xách 1 cái túi to to nhìn tôi, giọng run:– Anh biết mình không còn tư cách, nhưng anh xin một lần được gặp con, để đưa con đến thăm mẹ anh. Bà sắp không qua khỏi rồi.

Tôi im lặng. Mười năm, không một cuộc gọi, không một đồng chu cấp, không một lời hỏi han. Bây giờ anh xuất hiện, nói “muốn con đến gặp mẹ” – nghe sao mà chua xót.

Tôi nheo mắt:– Mẹ anh cần gì ở mẹ con tôi?Anh cúi đầu:– Vì… giờ bà chẳng còn ai cả.

Tôi nhíu mày. Anh thở dài, giọng đục ngầu như đổ chì:– Cô ta… ả ta… không mang thai con anh. Là con người khác.– Gì cơ?– Ả ấy lừa anh, lừa cả mẹ anh. Cô ta nói mang thai con trai, mẹ anh mừng rỡ, đưa tiền bạc, tài sản cho. Sau này mới biết đứa bé không phải máu mủ. Rồi ả ta lấy trộm hết tiền, biến mất.– Còn anh…?

Anh cúi mặt, bàn tay run run nắm chặt lấy vạt áo:– Sau đó anh bị tai nạn… anh không còn khả năng có con nữa.

Không khí trong căn phòng lặng ngắt. Tiếng đồng hồ tích tắc nghe như dao cứa. Tôi nhìn anh – người đàn ông từng phụ bạc, từng bỏ rơi mẹ con tôi, từng để mẹ mình sỉ nhục tôi – giờ đứng trước cửa nhà, tóc bạc, ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng.

Anh đặt túi tiền xuống bàn, giọng khẩn khoản: – Đây là ba tỷ. Anh biết chẳng đáng gì so với những gì em từng hi sinh. Nhưng anh xin em, cho con gặp bà một lần cuối. Bà chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.

Tôi cười khẽ – nụ cười mặn chát: – Anh nghĩ tôi cần tiền à? Hay anh nghĩ con tôi cần đi gặp một người đã từng nói “mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết”?

Anh lặng người.Tôi bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào anh:– Sau ngày hôm đó, tôi đã hiểu, trong mắt anh và gia đình anh, mẹ con tôi không đáng một xu. Mười năm qua, anh có hỏi con ăn gì, học ở đâu, ốm đau thế nào không? Hay chỉ đến khi cô nhân tình phản bội, anh mới nhớ mình từng có đứa con gái . Mà nói thật với anh nếu mẹ anh muốn gặp cháu của bà thật thì không phải đợi đến tận lúc bà ấy hấp hối anh mới đi tìm con anh đâu”.

Tú cúi đầu, giọng nghẹn lại:– Anh xin lỗi. Anh sai rồi.– Muộn rồi.

Tôi hít một hơi dài, rồi nói chậm rãi, rõ từng chữ:

– Sau ngày hôm đó, đúng như mẹ anh đã nói, mẹ con tôi sống chết thế nào nhà anh cũng không cần biết.Vậy thì bây giờ, với mẹ anh… cũng thế thôi.Ác giả ác báo, không ai thoát được luật nhân quả đâu. Tiền tôi cần thật nhưng 3 tỷ này, xin lỗi không bao giờ tôi nhận…

Tôi chỉ tay về phía cửa:– Anh về đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi hay con nữa.

Anh bước lùi lại, đôi mắt nhòe nước. Cánh cửa khép lại sau lưng anh với tiếng “cạch” khô khốc, như chấm dứt mọi dây dưa của quá khứ.

Tối đó, tôi ngồi nhìn con học bài. Con bé ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, bố con là người như thế nào”? Tôi mỉm cười, vuốt tóc con: “Là người mẹ từng thương, nhưng giờ không còn xứng để con nhớ nữa”.

Con gật đầu, cười hồn nhiên, rồi quay lại với trang vở. Ánh đèn vàng rọi xuống gương mặt con, ấm áp và bình yên – thứ bình yên mà tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ, cả nước mắt để giữ.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Mười tám năm trước, trong một chuyến xe khách chạy đêm, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh sinh đôi bị bỏ lại ở băng ghế cuối

Mười tám năm trước, trong một chuyến xe khách chạy đêm, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh sinh đôi bị bỏ lại ở băng ghế cuối

Tôi trúng vé số được 20 triệu nên vội vàng bế con đến công ty chồng để chia sẻ niềm vui nào ngờ khi đến nơi, tôi nghe thấy tiếng rên của phụ nữ từ ngoài cửa phòng giám đốc chồng, đúng 5 phút sau tôi khiến cả công ty chồng phải chết lặng vì bất ngờ

Tôi trúng vé số được 20 triệu nên vội vàng bế con đến công ty chồng để chia sẻ niềm vui nào ngờ khi đến nơi, tôi nghe thấy tiếng rên của phụ nữ từ ngoài cửa phòng giám đốc chồng, đúng 5 phút sau tôi khiến cả công ty chồng phải chết lặng vì bất ngờ

HOT NEWS

  • Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
    Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
  • Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm hết
    Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm …
  • Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên bàn và một cảnh tượng ám ảnh bên trong phòng ngủ khiến anh ta bàng hoàng.
    Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên …
  • Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
    Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
  • Đi công tác 1 tuần trở về, con gái 5t ra đón bảo: ‘Mẹ ơi, bố giấu cô nào ở trong tủ ấy, cả tiếng rồi chưa chịu ra’
    Đi công tác 1 tuần trở về, con gái 5t ra đón bảo: ‘Mẹ ơi, bố giấu cô nào ở trong tủ ấy, cả tiếng …
  • Vợ 3 năm nhịn đói gom 400 triệu tìm con, chồng ép đưa xây nhà cho bố mẹ “nở mày nở mặt với hàng xóm”
    Vợ 3 năm nhịn đói gom 400 triệu tìm con, chồng ép đưa xây nhà cho bố mẹ “nở mày nở mặt với hàng xóm”
  • 10 năm hôn nhân, chỉ có duy nhất 2 lần vợ chồng gần gũi mà tôi có tới 7 người con
    10 năm hôn nhân, chỉ có duy nhất 2 lần vợ chồng gần gũi mà tôi có tới 7 người con
  • Bạn vay 8 chỉ vàng từ 14 năm trước để lo chữa bệnh cho con, giờ con tôi cưới bạn mang 29 triệu 600 ngàn đồng đến trả
    Bạn vay 8 chỉ vàng từ 14 năm trước để lo chữa bệnh cho con, giờ con tôi cưới bạn mang 29 triệu 600 ngàn …
  • Con ốm sốt cả ngày không kịp nấu cơm cho bố mẹ chồng đi du lịch về, vợ vào xin lỗi thì bị cả nhà chồng chửi
    Con ốm sốt cả ngày không kịp nấu cơm cho bố mẹ chồng đi du lịch về, vợ vào xin lỗi thì bị cả nhà chồng …

Bài viết mới

  • 50 Triệu Và Sự Cứu Rỗi Kỳ Quái
    50 Triệu Và Sự Cứu Rỗi Kỳ Quái
    1 Ông chủ gọi tôi lên. Tôi rất căng thẳng, …
  • “Người Con Trai Có Linh Cảm Xấu, Quyết Tâm Đào Mộ Bố Mình Lên Và Phát Hiện Sự Thật Kinh Hoàng…”
    “Người Con Trai Có Linh Cảm Xấu, Quyết Tâm Đào Mộ Bố Mình Lên Và Phát Hiện Sự Thật Kinh Hoàng…”
    “Người Con Trai Có Linh Cảm Xấu, Quyết Tâm Đào …
  • Nghiệp đến cũng nhanh đến lạ…
    Nghiệp đến cũng nhanh đến lạ…
    Hai năm trước, ông Bà Hữu – một cặp vợ …
  • Con dâu vừa sinh 2 tháng mẹ chồng đã dúi 500 triệu bảo trốn đi, đúng 20 ngày nữa hẵng quay về và cái kết…
    Con dâu vừa sinh 2 tháng mẹ chồng đã dúi 500 triệu bảo trốn đi, đúng 20 ngày nữa hẵng quay về và cái kết…
    Con dâu vừa sinh 2 tháng mẹ chồng đã dúi …
  • Khi mẹ chồng tôi biết tôi kiếm được 50 triệu 1 tháng, bà nhất quyết đưa ba người em chú tôi từ ngoài trang trại về để sống cùng chúng tôi và bắt tôi phải phục vụ họ. Tôi âm thầm lên kế hoạch và chỉ sau một ngày, chuyện không thể ngờ cũng đến
    Khi mẹ chồng tôi biết tôi kiếm được 50 triệu 1 tháng, bà nhất quyết đưa ba người em chú tôi từ ngoài trang trại …
    Từ ngày mẹ chồng biết tôi kiếm được 50 triệu …
  • Nam ngồi cạnh, vuốt ve mái tóc cô ta, ánh mắt nhìn tôi không chút gợn sóng, chỉ có sự ra lệnh lạnh lùng
    Nam ngồi cạnh, vuốt ve mái tóc cô ta, ánh mắt nhìn tôi không chút gợn sóng, chỉ có sự ra lệnh lạnh lùng
    Tiếng dao băm trên thớt đá đều đặn, khô khốc …
  • Ông đưa tờ giấy ghi sẵn số tài khoản. Không phải một mà là ba tài khoản khác nhau. Cô nhân viên gõ máy, rồi khựng lại.
    Ông đưa tờ giấy ghi sẵn số tài khoản. Không phải một mà là ba tài khoản khác nhau. Cô nhân viên gõ máy, rồi …
    Người đàn ông đó đến ngân hàng vào một sáng …
  • Tôi trúng vé số được 20 triệu nên vội vàng bế con đến công ty chồng để chia sẻ niềm vui nào ngờ khi đến nơi, tôi nghe thấy tiếng rên của phụ nữ từ ngoài cửa phòng giám đốc chồng, đúng 5 phút sau tôi khiến cả công ty chồng phải chết lặng vì bất ngờ
    Tôi trúng vé số được 20 triệu nên vội vàng bế con đến công ty chồng để chia sẻ niềm vui nào ngờ khi đến …
    Tôi trúng vé số được đúng 20 triệu.Không nhiều, nhưng …
  • Ngày ăn tân gia, tôi tình cờ nghe được bố mẹ âm mưu đưa cho gia đình chị gái tôi vào căn hộ 3 tỷ mới xây của tôi để chiếm đoạt
    Ngày ăn tân gia, tôi tình cờ nghe được bố mẹ âm mưu đưa cho gia đình chị gái tôi vào căn hộ 3 tỷ …
    Ngày làm tân gia, căn hộ hơn ba tỷ của …
  • Bố đơn thân giàu có vợ mất đã 10 năm đưa con gái đến phòng thí nghiệm để làm một xét nghiệm gen đặc biệt đắt đỏ , nhưng ngay khi nhìn thấy người dọn dẹp trước phòng, đứa trẻ liền hét lên: “Mẹ đến rồi!” và ngay sau đó thái độ của người phụ nữ khiến tất cả chết lặng…
    Bố đơn thân giàu có vợ mất đã 10 năm đưa con gái đến phòng thí nghiệm để làm một xét nghiệm gen đặc biệt …
    Vợ tôi mất đã mười năm. Tai nạn giao thông, …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]