Khi Hà bước chân vào cuộc h.ôn nhân này, cô đã biết mình kh.ông phải là cô dâu bình thường. Cô kh.ông chỉ cưới một người chồng – mà là hai. Hải và Hoàng là anh em s.inh đôi, giống nhau như hai giọt nước, đến mức ngay cả bố mẹ r.uột cũng khó phân biệt khi họ mặc đồ giống nhau.
Từ nhỏ, cả hai đã thân thiết và luôn chia sẻ mọi thứ trong cuộc s.ống. Nhưng kh.ông ai ngờ rằng, ngay cả h.ôn nhân họ cũng muốn “chia sẻ”.
Hải là người cô chính thức kết h.ôn theo pháp lý, nhưng Hoàng cũng được gia đình hai bên ngầm chấp nhận như một phần của cuộc h.ôn nhân kỳ lạ này. Ban đầu, Hà có chút do dự, nhưng t.ình cảm của cả hai người dành cho cô đều chân thành. Họ yêu thương cô, quan tâm cô từng chút một.
Một năm trôi qua, Hà dần quen với việc s.ống chung với hai người đàn ông giống hệt nhau. Nhưng có một điều kỳ lạ…
Khi Hà bước chân vào cuộc h.ôn nhân này, cô đã biết mình kh.ông phải là cô dâu bình thường. Cô kh.ông chỉ cưới một người chồng – mà là hai. Hải và Hoàng là anh em s.inh đôi, giống nhau như hai giọt nước, đến mức ngay cả bố mẹ r.uột cũng khó phân biệt khi họ mặc đồ giống nhau.
Từ nhỏ, cả hai đã thân thiết và luôn chia sẻ mọi thứ trong cuộc s.ống. Nhưng kh.ông ai ngờ rằng, ngay cả h.ôn nhân họ cũng muốn “chia sẻ”.
Hải là người cô chính thức kết h.ôn theo pháp lý, nhưng Hoàng cũng được gia đình hai bên ngầm chấp nhận như một phần của cuộc h.ôn nhân kỳ lạ này. Ban đầu, Hà có chút do dự, nhưng t.ình cảm của cả hai người dành cho cô đều chân thành. Họ yêu thương cô, quan tâm cô từng chút một.
Một năm trôi qua, Hà dần quen với việc s.ống chung với hai người đàn ông giống hệt nhau. Nhưng có một điều kỳ lạ…
Khi Hà bước chân vào cuộc h.ôn nhân này, cô đã biết mình kh.ông phải là cô dâu bình thường. Cô kh.ông chỉ cưới một người chồng – mà là hai. Hải và Hoàng là anh em s.inh đôi, giống nhau như hai giọt nước, đến mức ngay cả bố mẹ r.uột cũng khó phân biệt khi họ mặc đồ giống nhau.
Từ nhỏ, cả hai đã thân thiết và luôn chia sẻ mọi thứ trong cuộc s.ống. Nhưng kh.ông ai ngờ rằng, ngay cả h.ôn nhân họ cũng muốn “chia sẻ”.
Hải là người cô chính thức kết h.ôn theo pháp lý, nhưng Hoàng cũng được gia đình hai bên ngầm chấp nhận như một phần của cuộc h.ôn nhân kỳ lạ này. Ban đầu, Hà có chút do dự, nhưng t.ình cảm của cả hai người dành cho cô đều chân thành. Họ yêu thương cô, quan tâm cô từng chút một.
Một năm trôi qua, Hà dần quen với việc s.ống chung với hai người đàn ông giống hệt nhau. Nhưng có một điều kỳ lạ…
Khi Hà bước chân vào cuộc h.ôn nhân này, cô đã biết mình kh.ông phải là cô dâu bình thường. Cô kh.ông chỉ cưới một người chồng – mà là hai. Hải và Hoàng là anh em s.inh đôi, giống nhau như hai giọt nước, đến mức ngay cả bố mẹ r.uột cũng khó phân biệt khi họ mặc đồ giống nhau.
Từ nhỏ, cả hai đã thân thiết và luôn chia sẻ mọi thứ trong cuộc s.ống. Nhưng kh.ông ai ngờ rằng, ngay cả h.ôn nhân họ cũng muốn “chia sẻ”.
Hải là người cô chính thức kết h.ôn theo pháp lý, nhưng Hoàng cũng được gia đình hai bên ngầm chấp nhận như một phần của cuộc h.ôn nhân kỳ lạ này. Ban đầu, Hà có chút do dự, nhưng t.ình cảm của cả hai người dành cho cô đều chân thành. Họ yêu thương cô, quan tâm cô từng chút một.
Một năm trôi qua, Hà dần quen với việc s.ống chung với hai người đàn ông giống hệt nhau. Nhưng có một điều kỳ lạ…
Thời gian đầu, Hà nghĩ mình có thể phân biệt được hai anh em. Hải – chồng hợp pháp của cô – là người điềm đạm, biết lắng nghe. Còn Hoàng lại có chút bốc đồng, nhưng luôn l.àm cô vui bằng những trò đùa tinh nghịch.
Nhưng dần dần, Hà bắt đầu cảm thấy có gì đó… sai sai.
Cô để ý rằng có những ngày Hải cư xử khác lạ – l.úc thì rất ngọt ngào, l.úc thì lạnh lùng một cách khó hiểu. Có những buổi t.ối, cô chắc chắn mình đang ở bên Hải, nhưng cách anh ô.m cô, cách anh thì thầm lại giống Hoàng hơn.
Một đêm nọ, Hà thử một cách để phân biệt.
Khi “Hải” bước vào phòng ngủ, cô bất ngờ hỏi:
— “Anh nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau kh.ông?”
Người đàn ông trước m.ặt cô chững lại một giây. Ánh mắt anh lóe lên một chút bối rối trước khi trả lời:
— “Tất nhiên rồi. Hô.m đó em mặc chiếc váy trắng, gió thổi bay tóc em… Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Hà siết chặt chăn, tim đập mạnh. Đó kh.ông phải là câu trả lời của Hải! Đó là câu mà Hoàng từng nói!
Cô nín thở, nhìn chằm chằm người đàn ông trước m.ặt.
— “Anh là ai?” – Cô hỏi, giọng run rẩy.
Người kia sững lại. Rồi bất ngờ, anh cười nhẹ, nụ cười kh.ông còn vẻ hiền lành của Hải nữa.
— “Là anh Hoàng đây, em yêu à.”
Hà ch:ết sững.
Hoàng ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt kh.ông còn vẻ ngây thơ như trước.
— “Em có biết kh.ông, ngay từ đầu, Hải đã kh.ông muốn chia sẻ em với anh. Nhưng anh kh.ông chấp nhận điều đó. Vì vậy…”
Anh ngả người về phía Hà, giọng thì thầm:
— “Anh và Hải đã hoán đổi vị trí từ lâu rồi.”
Hà mở to mắt, cảm thấy từng hơi thở như bị bóp nghẹt.
— “Ý anh là… từ trước đến giờ, em… kh.ông hề biết mình ở bên ai sao?”
Hoàng cười nhẹ.
— “Chúng ta đã tráo đổi nhau từ tháng thứ hai sau khi kết h.ôn. Có những ngày em ở bên Hải, có những ngày em ở bên anh. Nhưng em chưa bao giờ nhận ra, đúng kh.ông?”
Hà cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cô nhớ lại những đêm mà “Hải” cư xử khác lạ. Những l.úc anh im lặng nhìn cô thật lâu, những khi anh nói những câu mà Hải chưa bao giờ nói trước đây…
— “Tại sao… tại sao các anh lại l.àm vậy?”
Hoàng nhếch môi:
— “Vì anh kh.ông muốn m.ất em. Vì anh muốn chứng minh rằng, em kh.ông thể phân biệt được anh và Hải. Và quan trọng nhất…”
Anh nghiêng người, thì thầm bên tai cô:
— “Đứa con trong bụng em… em có chắc đó là con của Hải kh.ông?”
Toàn thân Hà đông cứng. Cô đặt tay lên bụng, nơi mà một s.inh linh b.é nhỏ đang dần hình thành.
Cô kh.ông thể thở được. Một cảm giác kinh hoàng trào dâng trong lòng.
Sáng hô.m sau, Hà lặng lẽ rời khỏi nhà, mang theo một vali nhỏ và lá đơn ly h.ôn. Cô biết, cô kh.ông thể s.ống trong một cuộc h.ôn nhân mà ngay cả chính mình cũng kh.ông biết ai là chồng thực sự của mình.
Khi Hải nhận được đơn ly h.ôn, anh im lặng rất lâu.
— “Anh xin lỗi…” – Hải nói, giọng khàn đặc.
Hà nhìn thẳng vào mắt anh:
— “Anh biết từ đầu đúng kh.ông? Anh biết Hoàng đã hoán đổi, nhưng anh vẫn để mọi chuyện xảy ra…”
Hải kh.ông nói gì. Chỉ có ánh mắt anh thể hiện tất cả – sự dằn vặt, sự đau đớn… và cả sự bất lực.
Hà quay lưng rời đi, cảm giác như mình vừa thức dậy sau một cơn ác mộng kéo dài suốt một năm qua.
Cô kh.ông biết tương lai sẽ ra sao. Cô cũng kh.ông chắc mình có thể tha thứ cho Hải hay Hoàng. Nhưng có một điều cô chắc chắn – cô phải tự quyết định s.ố phận của mình, chứ kh.ông phải để ai khác thay đổi nó.
Và như vậy, cô bước đi… rời khỏi cuộc h.ôn nhân kỳ lạ này, để tìm lại chính mình.