T.ổ ch.ức đ.ám c.ưới linh đình tưởng có phong bì to ai ngờ lỗ nặng

Từ nhỏ, Hùng đã luôn mơ ước về một đ.ám c.ưới hoành tráng, linh đình, để ai ai cũng phải trầm trồ. Khi đến tuổi lấy vợ, anh quyết tâm bi.ến giấc mơ đó thành hiện thực. Cưới được Lan – một cô g.ái xinh đẹp, dịu dàng, Hùng càng có lý do để t.ổ ch.ức một đ.ám c.ưới thật lớn.

Anh bàn với gia đình thuê hẳn một nhà hàng sang trọng, dựng rạp phủ kín cả con phố, mời ca sĩ về hát, trang trí xa hoa l.ộng lẫy. Tiệc cưới kh.ông chỉ có hải sản tươi ngon mà còn rượu n.goại đắt t.iền, mong muốn khách khứa đến dự đều phải trầm trồ khen ngợi. Bố mẹ Hùng có chút lo lắng về khoản t.iền t.ổ ch.ức, nhưng anh tự tin:

“Cưới hoành tráng thì khách cũng phải biết ý mà bỏ phong bì dày chứ! Mình đầu tư xứng đáng thì phải có lời.”

Ngày cưới, khách mời đông kín, toàn những người bạn l.àm ăn, đồng n.ghiệp, họ hàng xa gần. Ai nấy đều khen đ.ám c.ưới quá hoành tráng, chụp ảnh lia lịa, bàn tán rô.m rả. Hùng tự hào lắm, trong lòng thầm nghĩ đến s.ố t.iền phong bì thu lại chắc chắn kh.ông nhỏ.

Đến khuya, khi tiệc tàn, Hùng và Lan háo hức ngồi kiểm phong bì. Nhưng càng mở, m.ặt Hùng càng t.ái mét. Có người đi hai vợ chồng nhưng bỏ đúng 200 nghìn, có phong bì còn trống trơn, có cái ghi lời chúc mà kh.ông có t.iền. Một vài người họ hàng chỉ bỏ 50 nghìn với lý do “đi cho có m.ặt”. Tổng cộng, s.ố t.iền thu về còn chẳng bằng một nửa s.ố t.iền bỏ ra t.ổ ch.ức tiệc cưới.

Hùng s.ốc nặng, ngồi thẫn thờ giữa đống phong bì, miệng lắp bắp:

“Sao… sao lại thế này? Mọi người đâu có biết ý gì cả?!”

Lan thở dài, vỗ vai chồng:

“Anh à, cưới là chuyện vui, mình t.ổ ch.ức vì hạnh phúc chứ kh.ông phải để tính toán lời lỗ. Mình quá kỳ vọng nên mới thất vọng thôi.”

L.úc này, Hùng mới hiểu ra rằng, đ.ám c.ưới kh.ông phải là một cuộc đầu tư. Người ta đến chung vui chứ kh.ông phải ai cũng có trách nhiệm “hoàn vốn” cho mình. Và quan trọng hơn, một cuộc h.ôn nhân hạnh phúc kh.ông nằm ở độ hoành tráng của đ.ám c.ưới, mà ở cách vợ chồng cùng nhau đối diện với thực tế sau đó.