Năm ấy, tôi mang thai tháng thứ tám, bụng nặng nề, trái tim đầy hy vọng về một mái ấm gia đình. Nhưng đời không như mơ. Nhà chồng, với những lời cay nghiệt và ánh mắt lạnh lùng, đã đuổi tôi ra khỏi nhà giữa cơn mưa tầm tã. Bố chồng, người mà tôi từng kính trọng, chỉ đứng nhìn, không một lời can ngăn. Mẹ chồng thì buông câu: “Cô không xứng với con trai tôi.” Tôi ôm bụng, lầm lũi bước đi, lòng đau như cắt, nhưng quyết tâm phải sống, phải mạnh mẽ vì đứa con trong bụng.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Tôi rời làng, không mang theo gì ngoài vài bộ quần áo và một chút tiền tiết kiệm. Thành phố lớn đón tôi bằng sự khắc nghiệt, nhưng cũng mở ra cơ hội. Tôi làm đủ nghề, từ phụ quán ăn đến bán hàng online, vừa nuôi con vừa học thêm kỹ năng. Đêm đêm, khi con trai tôi – bé Bin – ngủ say, tôi ngồi học qua mạng, cắn răng vượt qua mệt mỏi. Tôi tự nhủ, một ngày nào đó, tôi sẽ chứng minh rằng họ đã sai khi khinh thường tôi.
Năm năm trôi qua, tôi đã đổi đời. Từ một người mẹ đơn thân tay trắng, tôi xây dựng được một công ty nhỏ chuyên kinh doanh thời trang, đủ để mua nhà, mua xe, và cho Bin một cuộc sống đầy đủ. Tôi không còn là cô gái yếu đuối năm xưa. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn muốn trở về làng, không phải để khoe khoang, mà để nhìn lại nơi đã từng khiến tôi đau đớn, và để Bin biết quê hương mình.
Hôm ấy, tôi lái chiếc ô tô sang trọng về làng. Con đường đất đỏ quen thuộc vẫn như xưa, nhưng ánh mắt của những người dân thì khác. Họ xì xào, chỉ trỏ khi thấy tôi bước xuống xe, mặc bộ đồ thanh lịch, dắt tay Bin – cậu bé năm tuổi lanh lợi, đáng yêu. Tôi mỉm cười, lòng bình thản, nghĩ rằng mình chỉ ghé thăm rồi đi.
Nhưng ngay lúc ấy, một bóng người lao ra từ đám đông. Là bố chồng tôi. Ông già đi nhiều, tóc bạc trắng, lưng còng, không còn vẻ uy nghiêm ngày trước. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ông quỳ sụp xuống trước mặt tôi, giọng run run: “Lan, bố sai rồi… Mẹ con bệnh nặng, chỉ mong được gặp cháu nội một lần trước khi ra đi. Bố xin con, hãy tha thứ cho chúng ta!”
Tôi sững người. Bao nhiêu ký ức đau thương ùa về: những lời mắng chửi, đêm mưa bị đuổi đi, những ngày tháng một mình vật lộn. Nhưng nhìn vào mắt ông, tôi thấy sự hối hận chân thành. Bên cạnh, Bin ngây thơ kéo tay tôi: “Mẹ, ông làm sao thế?” Tôi cúi xuống ôm con, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Tôi đỡ bố chồng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Bố, con không giữ oán hận. Con sẽ đưa Bin vào thăm bà.” Tôi không hứa hẹn gì nhiều, nhưng tôi biết, mình đã chọn tha thứ – không phải vì họ, mà vì chính tôi và con trai, để trái tim được nhẹ nhàng.
Cả làng lặng đi, chỉ còn tiếng gió thổi qua cánh đồng. Tôi bước vào ngôi nhà cũ, nơi từng là ác mộng, nhưng giờ đây, với Bin bên cạnh và sức mạnh của mình, tôi biết mình đã chiến thắng quá khứ.