Mặt trời vừa ló rạng, tỏa ánh nắng dịu nhẹ lên mái nhà lợp tôn đã ngả màu theo thời gian. Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình bên con sông Hiền Hòa, Bà Ba lúi húi dọn dẹp gian bếp – nơi bà đã quen thuộc suốt mấy chục năm qua.
Tiếng leng keng từ lò rèn vọng ra từ sân sau, nơi Ông Sáu đang miệt mài làm việc. Đôi tay trai sạn nhưng vẫn đầy vững chãi. Bà Ba sống một cuộc đời bình dị, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc chăm sóc chồng con, vun vén từng bữa ăn, từng chiếc áo.
Cây xoài trước sân, trồng từ ngày bà về làm dâu, đã chứng kiến bao buồn vui của gia đình. Mùa này, xoài ra trái sai, từng chùm lủng lẳng như những đứa con, đứa cháu quây quần bên bà. Bà Ba đưa tay xoa nhẹ bụng mình, chợt cảm thấy một cảm giác lạ lùng.
Suốt mấy tuần nay, bà hay mệt mỏi, chóng mặt, ăn uống cũng thất thường. Nhưng tuổi này rồi, bà không mấy để tâm, chỉ nghĩ là bệnh tuổi già. Chẳng ai ngờ rằng đó là khởi đầu của một biến cố không ai có thể tưởng tượng.
Buổi trưa, nắng đổ xuống mái hiên, hắt bóng cây xoài in dài trên nền đất. Sau khi nấu xong nồi canh chua cá lóc, Bà Ba chuẩn bị dọn cơm cho Ông Sáu thì bỗng thấy choáng váng. Mọi thứ trước mắt chao đảo.
Bà lào đảo, tay vịn chặt mép bàn, suýt nữa ngã xuống đất. Tiếng động làm Ông Sáu, đang làm việc ngoài sân, vội vàng chạy vào. Ông thấy Bà Ba ngồi phịch xuống ghế, mặt tái nhợt, tay run run.
“Bà sao vậy? Để tôi dìu bà vô nằm nghỉ.”
Ông lo lắng đặt tay lên vai vợ. Bà Ba gượng cười, giấu đi sự bất an trong lòng.
“Chắc tôi chóng mặt chút thôi. Chắc tại nắng quá.”
Nhưng trong lòng bà dâng lên một nỗi hoang mang kỳ lạ. Bà vốn khỏe mạnh, xưa nay ít đau bệnh. Vậy mà dạo này bà cứ hay mệt mỏi, chán ăn, có khi còn buồn nôn. Nghĩ đến đó, bà thoáng rùng mình.
Ông Sáu lặng lẽ nhìn vợ, lòng có chút bất an. Ông không phải người hay biểu lộ cảm xúc, nhưng hơn ai hết, ông hiểu Bà Ba là người chịu đựng giỏi đến mức nào. Nếu bà than mệt, hẳn phải có gì nghiêm trọng.
Bà Ba ngồi yên một lúc rồi khẽ thở dài.
“Tôi chắc không sao đâu. Ăn cơm đi ông, kẻo nguội.”
Bên ngoài, gió vẫn nhẹ đưa, làm rơi vài chiếc lá xoài úa vàng xuống sân – một điềm báo cho những ngày giông bão sắp ập đến.
Sáng hôm sau, Bà Ba quyết định đi khám. Dù vẫn nghĩ chỉ là bệnh tuổi già, nhưng cảm giác lạ trong người khiến bà không yên tâm. Ông Sáu vốn ít nói, nhưng thấy vợ dạo này yếu hẳn, ông cũng giục bà đi bệnh viện kiểm tra.
Viện huyện không quá đông, nhưng chờ đợi vẫn là chuyện quen thuộc. Bà Ba n gồi trên băng ghế dài, lòng thoáng lo lắng khi bác sĩ yêu cầu làm một loạt xét nghiệm. Bà thấy kỳ lạ.
Đến khi kết quả có trong tay, bà sững sờ.
Bà Ba chết lặng. Tai bà ù đi, tim đập mạnh như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
Bác sĩ vẫn tiếp tục nói gì đó, nhưng bà không còn nghe rõ nữa. Đầu óc trống rỗng. Chuyện này có thể nào là sự thật?
Khi bước ra khỏi phòng khám, bà đi chậm, như sợ rằng bất cứ bước chân nào cũng có thể làm thay đổi cả cuộc đời mình.
Về đến nhà, bà ngồi lặng trên giường, tay run run siết chặt tờ giấy kết quả.
Ông Sáu vừa nhóm bếp, thấy vợ về thì hỏi ngay:
“Sao rồi? Bà có bệnh gì không?”
Bà mở miệng nhưng không thốt nên lời. Mất vài phút, bà mới run rẩy nói:
“Tôi mang thai rồi, ông ơi…”
Trong khoảnh khắc, căn nhà nhỏ như lặng đi.
Ông Sáu buông rơi cây củi trên tay, ánh mắt ông đầy sự bàng hoàng. Ông nhìn chằm chằm vào vợ, tưởng như mình vừa nghe nhầm.
“Bà nói cái gì?” Giọng ông khàn đặc, lẫn trong tiếng củi rơi lách tách trên nền đất.
Bà Ba siết chặt tà áo, cố trấn tĩnh.
“Tôi… tôi mang thai. Thai ba…”
Không gian trong căn bếp bỗng trở nên ngột ngạt lạ thường. Ngọn lửa trong bếp lò le lói, nhưng trong lòng Ông Sáu như có một cơn bão vừa quét qua.
“Bà bảy mươi tuổi rồi! Làm sao mà có chuyện đó được? Bác sĩ có nhầm không?”
“Tôi cũng không tin nổi… nhưng kết quả đây.”
Bà Ba run rẩy đưa tờ giấy ra trước mặt ông.
Ông Sáu cầm lấy, mắt dán chặt vào những dòng chữ đen trắng. Tay ông run lên, không phải vì già yếu, mà vì cú sốc quá lớn.
Chưa kịp hoàn hồn, tiếng xe máy rồ ga trước cổng.
Thằng Tài, con trai út của ông bà, vừa đi làm về, hớt hải bước vào:
“Má đi khám về rồi hả? Bác sĩ nói sao?”
Bà Ba mấp máy môi, nhưng Ông Sáu là người lên tiếng trước:
“Bác sĩ nói má bây mang thai…”
Tài sững người, mắt trợn tròn.
“Cái gì? Ba giỡn hả? Làm sao mà má có bầu được?”
Bà Ba cúi đầu, trong lòng chĩu nặng. Chẳng lẽ chính con trai mình cũng không tin?
Vừa lúc đó, con gái lớn của bà – con Thảo – từ trong nhà bước ra. Nó vừa nghe câu chuyện mà người run lên.
“Không thể nào… Má, má nói thật đi! Có phải má khám lộn không?”
Những lời nghi hoặc ập đến, vây lấy Bà Ba như những nhát dao sắc lạnh.
Ông Sáu thì vẫn đứng yên, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Chưa bao giờ, trong suốt mấy chục năm bên nhau, ông cảm thấy khoảng cách giữa mình và vợ xa đến vậy.
Tin Bà Ba mang thai ở tuổi bảy mươi chẳng mấy chốc Thảo ra khắp xóm nhỏ. Ở cái làng quê yên bình này, chuyện gì mới lạ cũng có thể trở thành đề tài bàn tán suốt cả tuần.
Buổi chiều, Bà Ba ra chợ mua ít rau. Nhưng ngay khi vừa bước vào, những ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía bà.
Mấy bà hàng xóm thì thào:
“Nghe chưa? Bà Ba bảy mươi tuổi mà có bầu đó!”
“Trời đất ơi, không biết thiệt hay không mà người ta đồn ầm lên kìa.”
“Tuổi này mà còn mang thai? Ai mà tin cho nổi…”
Bà Ba nghe rõ từng lời một. Cảm giác như có hàng trăm mũi kim chích vào tim.
Tối hôm đó, khi về nhà, bà ngồi lặng bên gốc xoài, lòng nặng trĩu.
Ông Sáu từ trong nhà bước ra, thấy vợ trầm ngâm, ông chậm rãi ngồi xuống cạnh bà.
“Bà nghe chuyện trong xóm rồi hả?” Giọng ông trầm, khàn.
Bà gật nhẹ, mắt không rời những tán xoài đong đưa trong gió.
“Tôi không trách họ… Nếu là tôi, tôi cũng khó tin được.”
Má cũng không biết sao nữa, nhưng bác sĩ nói vậy thì má chỉ biết vậy thôi. Không thể nào, bả chừng tuổi rồi, làm sao má có bầu được? Hay là má đi khám chỗ khác đi, biết đâu bác sĩ nhầm.
Bà Ba mệt mỏi ngồi xuống mép giường, giọng trầm buồn:
— Má biết con khó tin, nhưng mà má cũng không thể nào thay đổi sự thật.
Thảo cắn môi, đôi mắt đỏ hoe:
— Con không tin, con không thể tin được!
Nói rồi, Thảo chạy ra ngoài, để lại Bà Ba ngồi một mình trong căn phòng tối. Ngoài sân, Ông Sáu vẫn lặng lẽ ngồi dưới gốc xoài, chẳng nói lời nào. Chưa bao giờ bà cảm thấy cô đơn như lúc này.
Từ ngày biết tin Bà Ba mang thai, Ông Sáu dường như trở thành một con người khác. Ông ít nói hơn, trầm ngâm hơn, đôi lúc còn cáu gắt vô cớ. Tối hôm đó, sau khi Thảo bỏ đi, Ông Sáu vẫn ngồi lặng dưới gốc xoài, rít từng hơi thuốc dài. Bà Ba biết trong lòng ông cũng đang dậy sóng, chỉ là ông không nói ra. Bà chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh:
Ông Sáu không nhìn bà, chỉ chăm chú nhìn vào điếu thuốc trên tay, khói bay lững lờ. Một lúc sau, ông mới cất giọng khàn đặc:
— Bà nói thật đi, có chắc là kết quả đúng không?
Bà Ba khẽ rùng mình. Câu hỏi ấy khiến bà đau lòng hơn bất cứ lời đồn đại nào ngoài kia. Người chồng bà tin tưởng nhất, đồng hành cả đời, cũng nghi ngờ bà. Bà hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh:
— Ông nghĩ tôi nói dối sao?
Ông Sáu vẫn không nhìn bà:
— Không phải tôi không tin bà, nhưng bà thử nghĩ coi, bà chừng tuổi mà còn có bầu, ai mà tin nổi?
Bà Ba siết chặt tay lên vạt áo:
— Tôi cũng đâu có tin được. Nhưng tôi đâu có cách nào khác, bác sĩ nói sao thì tôi biết vậy thôi.
Ông Sáu im lặng hồi lâu rồi bất ngờ đứng dậy. Ông phủi quần, giọng lạnh lùng:
— Ngày mai, tôi đưa bà lên Sài Gòn khám lại. Tôi muốn chắc chắn mọi chuyện.
Bà Ba nhìn theo bóng ông, lòng đau nhói. Bà biết từ lúc này, Ông Sáu đã bắt đầu nghi ngờ, và có lẽ những tháng ngày sắp tới sẽ càng khó khăn hơn nữa.
Sáng hôm sau, Ông Sáu dậy sớm hơn thường lệ. Ông không ra lò rèn như mọi ngày, mà lẳng lặng chuẩn bị chiếc xe cũ để chở Bà Ba lên Sài Gòn khám lại. Cả đêm qua, ông không ngủ được. Những suy nghĩ rối ren cứ cuộn chặt trong đầu ông như đám khói từ bếp lò. Bà Ba cũng thức dậy từ sớm. Dù biết đây là cách duy nhất để mọi người tin bà, nhưng lòng bà vẫn nặng trĩu. Chẳng ai vui vẻ gì khi bị chính chồng và con cái nghi ngờ.
Chiếc xe cà tàng chạy chậm trên con đường làng, bánh xe nghiến lên những viên sỏi lạo xạo. Dọc đường, Bà Ba cảm nhận rõ những ánh mắt tò mò của hàng xóm dõi theo mình. Một vài người còn xì xào khi thấy vợ chồng bà rời đi.
Lên đến bệnh viện lớn ở Sài Gòn, Ông Sáu không nói không rằng, dẫn bà vào làm hàng loạt xét nghiệm. Ông muốn biết rõ ràng, một lần và mãi mãi. Bà Ba nhìn chồng, thấy được sự căng thẳng trong từng đường nét khuôn mặt ông. Bàn tay ông trai siết chặt chiếc nón cối cũ. Ông không nói gì, nhưng bà biết, sâu trong lòng, ông đang đấu tranh giữa niềm tin và sự nghi hoặc.
Sau nhiều giờ chờ đợi, bác sĩ cuối cùng cũng gọi tên bà. Hai vợ chồng bước vào phòng, lòng nặng như đá đeo. Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm rồi ngẩng lên, giọng điềm tĩnh:
— Chúc mừng ông bà, kết quả hoàn toàn chính xác. Bà Ba đang mang thai.
Căn phòng như lặng đi. Ông Sáu cảm thấy đất dưới chân mình như chao đảo. Ông ngồi lặng đi, mắt dán vào tờ kết quả mà bác sĩ vừa đặt trên bàn. Bà Ba cũng không khá hơn. Dù đã biết trước, nhưng khi nghe lại lời xác nhận, bà vẫn cảm thấy nghẹn ngào.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt bàng hoàng của hai vợ chồng già, nhẹ giọng nói:
— Trường hợp này rất hiếm, nhưng không phải là không thể. Dù vậy, bà đã lớn tuổi, việc mang thai sẽ cực kỳ nguy hiểm. Chúng tôi cần theo dõi sát sao.
Nghe đến đó, Ông Sáu ngẩng lên. Đôi mắt ông vẫn còn vẻ ngờ vực xen lẫn lo lắng:
— Bác sĩ, có khi nào có sai sót gì không? Bà ấy đã 70 tuổi rồi.
— Tôi hiểu khó tin, nhưng kết quả không sai. Có lẽ đây là một ca hy hữu, nhưng quan trọng hơn, giờ chúng ta phải tính xem làm sao để đảm bảo sức khỏe cho bà ấy.
Bà Ba khẽ thở dài, nhìn sang Ông Sáu. Bà không mong chờ một niềm vui từ ông, nhưng ít nhất, bà hy vọng sự nghi ngờ trong lòng ông sẽ biến mất. Thế nhưng, khi rời khỏi bệnh viện, Ông Sáu vẫn không nói lời nào.
Suốt quãng đường về nhà, chiếc xe máy cũ chạy chậm trên con đường quê đầy gió. Bà Ba cảm nhận sự bất an từ chồng mình, nhưng bà không biết phải làm sao để xóa đi khoảng cách ấy.
Về đến nhà, Thảo đã đứng sẵn trước cửa chờ. Khi thấy hai vợ chồng trở về, Thảo vội chạy ra hỏi:
Ông Sáu lặng thinh, chỉ lẳng lặng tháo nón treo lên vách. Bà Ba thở hắt ra, nói:
— Kết quả đúng, má thật sự đang mang thai.
Không gian bỗng chốc lặng như tờ. Tài lùi lại một bước, mặt cậu đanh lại. Thảo thì đưa tay bịt miệng, mắt mở to kinh ngạc:
— Cái gì? Sao có thể như vậy?
Giọng Thảo run lên. Không ai trong nhà nói thêm một lời nào nữa. Mọi thứ trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
Sau khi biết tin Bà Ba thực sự mang thai, không khí trong nhà càng trở nên căng thẳng hơn. Nếu trước đây là sự nghi ngờ, thì bây giờ là một sự hoang mang và xa cách rõ rệt. Thảo không còn nói chuyện với má nhiều như trước. Tài thì ngày càng ít về nhà. Có về cũng chỉ lầm lũi ăn cơm rồi đi ngủ, chẳng buồn hỏi han gì. Căn nhà nhỏ vốn luôn rộn ràng tiếng cười, giờ trở nên yên ắng lạ thường.
Ông Sáu cũng không khá hơn. Dù đã biết sự thật, nhưng ông vẫn không thể nào chấp nhận được. Ban ngày, ông ra lò rèn làm việc nhiều hơn bình thường. Tối về lại ngồi trầm ngâm dưới gốc xoài, chẳng buồn trò chuyện với ai.
Bà Ba hiểu hết, nhưng bà không trách ai cả…
Kể từ bữa cơm hôm đó, không khí trong nhà ngày càng ngột ngạt. Thảo ít về nhà hơn, Tài cũng gần như tránh mặt má. Ông Sáu vẫn chẳng nói chẳng rằng, ngày ngày cắm cúi làm việc trong lò rèn, tối lại ngồi lặng lẽ dưới gốc xoài.
Còn bà Ba, bụng bà ngày một lớn, cơ thể dần trở nên nặng nề hơn, những cơn mệt mỏi kéo đến nhiều hơn, nhưng bà vẫn gắng gượng. Dù không ai nói ra, bà biết rõ trong lòng chồng và các con vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.
Ngoài xóm, lời đồn đại vẫn không ngừng Thảo ra. Mỗi khi bà đi chợ hay chỉ đơn giản là bước ra khỏi nhà, những ánh mắt soi mói lại đổ dồn về phía bà. Có người xì xầm, có người cười cợt, có người thẳng thừng hỏi:
— Bà Ba, thiệt tình là sao? Bảy chục tuổi mà còn đẻ, ai tin nổi?
Bà chỉ cười nhạt, không buồn giải thích.
Nhưng điều bà không ngờ nhất là một ngày nọ, khi Tài trở về nhà, ánh mắt cậu đầy giận dữ.
— Má, con nghe người ta đồn… đứa bé không phải của ba.
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim bà Ba. Bà chết lặng nhìn con trai mình. Bà không thể tin rằng cậu lại có thể nói ra những lời như thế.
Ông Sáu lúc đó đang ngồi trong nhà cũng ngẩng lên, ánh mắt ông tối sầm lại, bàn tay siết chặt. Thảo vội vàng kéo tay em trai:
— Tài, sao em có thể nói vậy?
— Em không phải là người duy nhất nghĩ vậy đâu. Cả xóm đều nói vậy. Làm gì có một người bảy chục tuổi có thể mang thai? Chỉ có thể là…
Ông Sáu vụt đứng dậy, cắt ngang câu nói của Tài. Cả nhà sững sờ. Chưa bao giờ Ông Sáu quát lớn như vậy. Ông đứng dậy, rảo bước đến trước mặt bà Ba.
— Bà nói đi, có phải không?
Bà Ba nhìn ông, nước mắt trào ra.
— Ông… cũng nghi ngờ tôi sao?
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm cả căn nhà. Bà Ba lùi lại một bước, đôi mắt đỏ hoe nhìn người chồng đã chung sống với mình mấy chục năm trời. Bà không thể tin rằng đến cuối cùng, ông cũng đặt câu hỏi ấy.
— Nếu cả ông cũng nghĩ vậy… — Giọng bà nghẹn lại. — Thì tôi biết phải làm sao đây?
Ông Sáu im lặng. Mặt ông thoáng nét bối rối, nhưng ông không lên tiếng phủ nhận. Thảo cắn môi, nước mắt cũng trực trào ra.
Tài thì vẫn giữ nguyên ánh mắt giận dữ, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào.
Không khí trong nhà như bị bóp nghẹt. Chỉ còn tiếng gió lùa qua những khe cửa.
Bà Ba quay đi, từng bước chậm rãi tiến ra sân. Bà đứng dưới gốc xoài – nơi bao năm qua đã chứng kiến h.ạnh phúc và cả những đau buồn trong gia đình bà. Bàn tay bà nhẹ đặt lên thân cây, giọng bà nhẹ bẫng:
— Tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi với ông… chưa bao giờ.
Ông Sáu đứng phía sau, nắm chặt hai tay. Ông muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể thốt ra được.
Mấy ngày sau đó, Bà Ba gần như không nói chuyện với ai. Bà dành phần lớn thời gian trong phòng, hoặc ra sân ngồi dưới gốc xoài. Cái thai ngày một lớn, sức khỏe bà cũng yếu đi trông thấy. Thảo thấy vậy, lòng đau xót không thôi.
Một đêm nọ, cô lén vào phòng má, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà.
— Má, má đừng buồn nữa nha.
Bà Ba nhìn con gái, cười nhẹ:
— Má không buồn đâu. Chỉ là… má thấy tiếc.
— Tiếc là má không thể cho các con thấy được niềm vui mà lẽ ra gia đình mình nên có.
Thảo bật khóc. Cô siết chặt tay má, lòng ngập tràn hối hận. Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa.
Và rồi, điều Bà Ba lo sợ nhất cũng đến.
Cơ thể bà ngày càng yếu đi. Những cơn đau bất chợt kéo đến khiến bà nhiều lần khụy xuống. Dù bà cố gắng chịu đựng, nhưng Thảo đã nhìn thấy tất cả.
Một buổi sáng, khi bà đang quét sân, bỗng dưng trước mắt bà tối sầm lại. Bà loạng choạng, bàn tay bám vội vào thân cây xoài trước nhà, nhưng không đủ sức giữ mình đứng vững. Bà ngã xuống.
Tiếng Thảo hét lên thất thanh. Cô vội chạy đến đỡ bà. Ông Sáu và Tài từ trong nhà lao ra, mặt ai cũng biến sắc.
Bà Ba được đưa ngay đến bệnh viện. Trên đường đi, bàn tay bà nắm chặt lấy tay Thảo, giọng bà yếu ớt:
— Má không sao đâu, con đừng lo.
Nhưng chính bà cũng biết, lần này bà thực sự không ổn.
Bác sĩ vội vàng kiểm tra. Gương mặt họ thoáng nét căng thẳng. Một người tiến đến, nghiêm trọng nói:
— Chúng tôi e là Bà Ba đang gặp biến chứng nguy hiểm. Cơ thể bà quá yếu, huyết áp tăng cao, tim cũng không ổn định. Chúng tôi cần quyết định ngay, nếu không… cả mẹ lẫn con đều có thể không qua khỏi.
Ông Sáu đứng chết lặng. Thảo bật khóc nức nở. Còn Tài thì hoảng loạn, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng vốn có.
— Bác sĩ, xin hãy cứu má tôi!
Bà Ba nằm trên giường bệnh, mồ hôi lạnh túa ra. Bà cố gắng đưa tay lên, khẽ chạm vào bàn tay Ông Sáu:
Nhưng Ông Sáu không còn giữ được bình tĩnh nữa. Đôi mắt già nua đỏ hoe, giọng ông run lên:
— Bà phải cố lên… đừng bỏ tôi mà…
Bác sĩ gấp gáp ra lệnh chuẩn bị phòng mổ. Hành Thảog bệnh viện ngập tràn sự căng thẳng.
Và rồi… cánh cửa phòng mổ đóng lại.
Ông Sáu, Thảo và Tài đứng bên ngoài, lòng quặn thắt, chờ đợi một phép màu.
Nhưng họ không biết rằng… họ sắp phải đối diện với mất mát lớn nhất trong đời.