Bố tôi khuyên tôi: “Trước khi kết hôn phải chừa cho mình một đường lui.” Nghe lời ông, tôi đem 3 tỷ tiền hồi môn và căn nhà đi Công chứng, chồng tôi hoàn toàn không hề hay biết. Cho đến khi em chồng cần mua nhà, chồng tôi không suy nghĩ nhiều, liền dù ng tài khoản của tôi để chuyển tiền.Ngay khoảnh khắc anh ta bấm nút chuyển khoản thì ch/ết lặng….
Bố tôi từng nói: “Trước khi kết hôn phải chừa cho mình một đường lui.” Lúc ấy, tôi còn trẻ và nghĩ ba quá đa nghi. Nhưng khi ngày cưới đến gần, ông lại ngồi xuống bên mép giường, giọng trầm ấm nhưng cương quyết:
“Con thương người ta thì ba mừng. Nhưng cuộc sống sau này, ai mà biết được. Hãy giữ lại cho mình chút gì đó.”
Tôi đã nghe lời. Tôi đem toàn bộ 3 tỷ tiền hồi môn mà ba mẹ cho, cùng căn nhà nhỏ ông bà ngoại để lại, đi công chứng đứng tên riêng. Giấy tờ cất kỹ trong két sắt, chồng tôi hoàn toàn không biết. Tôi làm điều đó không phải vì không tin anh, mà vì tin lời ba: “Giữ cho mình quyền tự chủ không có nghĩa con không yêu.”
Sau cưới, cuộc sống của chúng tôi diễn ra êm đềm. Chồng tôi làm quản lý cho một công ty xây dựng, thu nhập ổn định. Tôi mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ. Chúng tôi dùng chung tài khoản tiết kiệm, nhưng tôi vẫn giữ tài khoản riêng từ trước hôn nhân – nơi tôi để lại khoản hồi môn ấy.
Đáng ra mọi thứ sẽ cứ như vậy.
Cho đến một ngày, em chồng gọi điện khóc lóc.
“Anh ơi, bên bán căn hộ họ muốn em đặt cọc gấp. Nếu không người ta bán cho người khác mất!”
Tôi nghe mà thoáng lo. Em chồng còn trẻ, mới đi làm vài năm, tiền để dành chẳng được bao nhiêu. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ không phải chuyện đó, mà là hành động của chồng tôi sau cuộc gọi.
Anh quay sang tôi, giọng chắc nịch:
“Anh dùng tạm tiền trong tài khoản chung của tụi mình cho nó đặt cọc. Xong ổn định rồi nó trả lại.”
Tôi giật mình:
“Nhưng tài khoản chung đâu có đủ?”
Anh chỉ cười:
“Anh biết nơi cần lấy.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã mở ứng dụng ngân hàng. Tôi đứng chết lặng khi thấy anh chọn đúng tài khoản riêng của tôi – tài khoản mà tôi chưa từng mở ra trước mặt anh.
Khoảnh khắc anh đưa ngón tay đến nút “Xác nhận”, tôi như bị ai bóp nghẹn cổ.
Làm sao anh biết được mã truy cập?
Làm sao anh biết tài khoản đó tồn tại?
Và tại sao anh tự nhiên cho rằng có quyền sử dụng tiền riêng của tôi?
Ngón tay anh chạm vào màn hình.
Màn hình xoay một vòng… rồi hiện lên thông báo “Giao dịch thất bại – Tài khoản bị khóa tạm thời”.
Anh chết sững.
Tôi cũng chết sững.
“Em… em khóa tài khoản này khi nào vậy?” – anh lắp bắp.
Tôi nhìn anh, tay run lên, tim đập loạn.
Đó là giây phút tôi biết: Đường lui mà ba bắt tôi chuẩn bị… sắp trở thành thứ duy nhất tôi có thể dựa vào…
…Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đến lạ.
“Không phải em khóa, mà là… anh không có quyền,” tôi nói chậm rãi.
Anh nhìn tôi, mắt mở to, như thể lần đầu tiên nhìn thấy người vợ chung gối hơn hai năm nay.
“Tiền đó… không phải tiền chung?” – giọng anh khàn đi.
Tôi gật đầu.
“Là hồi môn ba mẹ cho em trước hôn nhân. Căn nhà cũng vậy. Tất cả đều đứng tên riêng em. Pháp luật ghi rõ.”
Không khí trong phòng đặc quánh.
Điện thoại trên tay anh trượt xuống ghế sofa, phát ra tiếng cạch khô khốc.
“Nhưng… vợ chồng mà,” anh cố vớt vát, “giúp em gái anh một chút thì có sao…”
Tôi nhìn anh rất lâu. Không giận dữ. Không gào khóc. Chỉ thấy một nỗi buồn lạnh lẽo lan dần.
“Anh giúp em gái anh bằng tiền của anh thì không sao. Nhưng anh lấy tiền của em, lại không hỏi một câu… thì đó không còn là giúp, mà là coi đó là điều hiển nhiên.”
Anh im lặng.
Sự im lặng nặng nề đến mức tôi nghe rõ cả tiếng thở của chính mình.
Tôi đứng dậy, mở két sắt, lấy ra tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu.
Những tờ giấy công chứng trắng đen nằm gọn trong tay tôi – bình thản như thể chưa từng đợi khoảnh khắc này.
“Em không định đưa ra hôm nay,” tôi nói, “nhưng có lẽ đến lúc anh nên biết.”
Anh cầm lấy, đọc từng dòng.
Mặt anh tái dần.
“Vậy… từ đầu đến giờ… anh chưa từng chạm được vào thứ gì của em?”
Tôi mỉm cười. Một nụ cười buồn.
“Không. Nhưng anh vừa chạm vào ranh giới cuối cùng.”
Tối đó, em chồng không có tiền đặt cọc.
Còn chồng tôi lần đầu tiên hiểu ra một điều:
Lấy được lòng tin của vợ không đồng nghĩa với việc sở hữu mọi thứ của cô ấy.
Một tuần sau, tôi chuyển ra khỏi nhà, mang theo đúng những gì thuộc về mình.
Không ầm ĩ. Không tranh chấp. Không nước mắt.
Bố gọi điện, chỉ nói một câu:
“Ba mừng vì con đã không phải đánh đổi cả đời mình để học bài học đó.”
Tôi nhìn lại căn nhà lần cuối, lòng nhẹ đến lạ.
Hóa ra, đường lui mà ba nói…
không phải để bỏ chạy.
Mà là để đứng thẳng, bước đi, và không bao giờ phải van xin ai cho mình quyền được tôn trọng.


