Tôi đến bệnh viện vào một chiều mưa lất phất, mang theo túi cháo và mấy hộp sữa đến thăm một người bạn đang nằm điều trị. Bệnh viện hôm ấy đông hơn mọi khi, hành lang đầy người và không khí có chút ẩm mốc, mùi thuốc sát trùng lẫn mùi thức ăn nguội lạnh.
Tôi bước đến khu sản khoa vì nhầm phòng, đang định quay lưng thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Ở cuối hành lang, dưới tấm bảng “Khoa Sản”, chồng tôi đang đứng cạnh một người phụ nữ mặc váy bệnh nhân, bụng to vượt mặt. Anh ta dịu dàng xoa bụng cô ấy, vừa nói điều gì đó khiến cả hai cùng cười. Một bàn tay anh đặt lên eo cô ta, còn tay kia nhẹ nhàng chạm vào bụng – cái bụng đang mang đứa con của họ.
Tôi lùi vào sau cánh cửa, tim tôi đập dồn dập, từng mạch máu như đang vỡ tung ra.
Anh ta sắp có con… với một người phụ nữ khác.
Chồng tôi – người đàn ông mà tôi tin tưởng suốt bảy năm qua – đang cúi xuống xoa bụng một người phụ nữ mặc váy bệnh viện. Cô ta mang bầu. Rất rõ ràng.
Anh ta dịu dàng. Ánh mắt anh nhìn cô ta… như từng nhìn tôi trong ngày cưới.
Tôi nắm chặt góc tường, môi mím chặt.
“Sao lại là anh…? Đó… là con của anh sao…?”
Tôi lùi lại, từng bước như kẻ mất hồn.
Không gào thét. Không lao ra đánh ghen. Tôi chỉ… đi về.
Tối đó, anh về muộn. Tôi vẫn dọn cơm, rót nước, pha nước ấm để anh rửa chân như thường lệ. Tôi vẫn trò chuyện với bố mẹ chồng, vẫn cười nhẹ khi mẹ chồng nhắc đến “đứa cháu nội tương lai mà mẹ mong mỏi”. Tôi không nói gì. Chỉ mỉm cười.
Tôi âm thầm sống như thế hai tháng.
Hai tháng là đủ để tôi gom đủ bằng chứng: hình ảnh, giấy siêu âm, tin nhắn trong điện thoại cũ anh ta không khóa, những cuộc chuyển khoản cho cô bồ. Tôi thuê luật sư, thuê cả người điều tra. Tôi âm thầm làm mọi thứ.
Và rồi, vào một buổi tối cuối tuần, khi nhà đang ăn cơm, tôi nhẹ nhàng đặt lên bàn tập hồ sơ.
“Anh ăn đi. Món cuối cùng em nấu cho anh đấy.”
Mẹ chồng cau mày:
“Cái gì thế này?”
Tôi cười, nhẹ nhàng:
“Giấy siêu âm. Chuyển khoản. Ảnh anh đang xoa bụng tình nhân trong bệnh viện. Còn đây là đơn ly hôn.”
Anh ta tái mặt:
“Em… theo dõi anh?”
“Không. Em chỉ không mù.”
Anh chồm dậy, giọng run:
“Em muốn gì? Đừng làm lớn chuyện, mẹ anh—”
“Yên tâm. Em không đánh ghen. Em sẽ để mọi người tự biết con trai mẹ là loại người nào.”
Tôi quay sang mẹ chồng:
“Bảy năm làm dâu, con chưa từng khiến mẹ thất vọng. Giờ thì… con xin phép rút lui.”
Tôi nộp đơn ly hôn, kèm toàn bộ bằng chứng ngoại tình. Tôi rút toàn bộ tiền trong tài khoản chung. Tôi gửi đơn đến công ty anh ta – nơi nghiêm cấm hành vi vi phạm đạo đức lối sống. Và tôi để cho bồ nhí của anh biết rằng… người đàn ông mà cô ta tin tưởng đang bị điều tra tài chính vì kê khai sai hồ sơ.
Một tháng sau, anh mất việc. Cô bồ bỏ đi, để lại đứa con chưa kịp chào đời.
Còn tôi, sống tự do. Tôi vẫn thức dậy sớm, nhưng không phải để nấu cơm cho ai nữa. Tôi bắt đầu học lại, đi du lịch, và cười nhẹ mỗi lần nhìn vào gương:
“Phụ nữ không cần đánh ghen ồn ào để chứng tỏ giá trị. Có những nỗi đau, khi được nuốt vào lặng lẽ, sẽ trở thành sức mạnh để thay đổi cả một đời người.”