Vay bố vợ 2 tỷ làm ăn nhưng thua lỗ, giờ ông đòi, tôi bảo: Còn cái nhà, ông lấy thì cháu ngoại ra đường, rõ ràng ông có tiền mà!

Tôi chẳng hiểu bố vợ mình suy nghĩ kiểu gì nữa. Rõ ràng là ông có tiền chứ có phải không đâu. Thế mà cho con rể vay có 2 tỷ cũng hỏi đi hỏi lại. Kể mà có tiền thì tôi trả hết cho xong. Nhưng khổ một cái là bây giờ, nhà tôi còn phải chạy ăn từng bữa. 20 triệu còn không có chứ nói gì đến 2 tỷ.

Vợ chồng tôi lấy nhau được 4 năm rồi. Hồi tôi lấy vợ, ai cũng bảo không có mắt hay sao mà đi chọn vợ như vậy. Vì xét về nhan sắc thì vợ tôi không xinh đẹp, cũng chẳng phải kiểu người mồm miệng khôn khéo. Chỉ có mỗi một ưu điểm là cô ấy xuất thân trong gia đình có điều kiện thôi.

post-image

Bố mẹ vợ tôi có 3 chị em gái. Vợ tôi là út, hai chị đầu đều lấy chồng giàu. Vì vậy mà khi đến với nhau, tôi cũng chắc mẩm nghĩ mình sẽ được thừa hưởng tài sản của nhà vợ. Ông bà có tiền mà, mất cũng chẳng mang theo được. Còn khi nào già yếu thì cũng đến tay vợ chồng tôi chứ ai. Vì hai chị cả đều đã định cư nước ngoài hết rồi, cho dù có giàu có thì năm về được đôi lần là cùng chứ mấy.

Hồi đó, bố mẹ tôi cũng ủng hộ hôn sự này. Mẹ tôi còn động viên:

“Con bé này nó không phải dạng xuất sắc, nhưng mà mẹ cũng chẳng yêu cầu cao về con dâu đâu. Con thấy hợp thì cứ tiến tới. Miễn là nó ngoan ngoãn, không ăn châm cãi chả là được. Bố mẹ chẳng giàu có gì, chỉ mong đến đời con được nhà vợ bù đắp cho đỡ vất vả thôi”.

Tôi cũng nghĩ việc vợ mình xuất thân khá giả là một may mắn. Mà đúng là hồi đầu, mối quan hệ giữa tôi với gia đình cô ấy khá tốt. Vợ chồng tôi vừa cưới xong thì được cho một căn nhà, tính ra là khoảng 3 tỷ. Sau đó, tôi có chơi với mấy người bạn và được rủ kinh doanh chung. Vì đã có kinh nghiệm trong mảng vận hành nên tôi khá tự tin. Chỉ có điều chưa có vốn, tôi mới bàn với vợ:

“Mỗi đứa góp 2 tỷ, mà vợ chồng mình thì làm gì có đồng nào. Hay là mai em về nói chuyện khéo với bố mẹ xem. Đừng bảo là xin, cứ nói vay tiền thôi. Vài năm nữa mình có thì sẽ trả. Mà biết đâu ăn nên làm ra, chỉ năm sau là đủ tiền trả ông bà thì sao?”.

Bố vợ tôi có mấy chục tỷ tiết kiệm trong ngân hàng nên 2 tỷ với ông bõ bèn gì? Vậy nên lần ấy, vợ tôi vẫn vay được tiền. Chỉ là khi về nhà, cô ấy dặn đi dặn lại là số tiền đó phải trả cho bố. Ông bảo không lấy lãi, nhưng thời hạn để trả là 4 năm. Khi ấy đang hừng hực ý chí khởi nghiệp, nhìn đâu cũng thấy tiền nên tôi cho rằng việc đó là không khó. Nếu mà làm ăn tốt lên, tôi sẽ thu xếp trả chứ giữ làm gì cho mệt người.

Thế nhưng mình tính và thực tế nó lại khác nhiều quá. Năm đầu làm thì xác định chưa có lãi nên không nói làm gì. Sang đến năm thứ 2, việc làm ăn của tôi đi xuống trầm trọng, tiền bỏ ra không đủ để gồng lỗ. Cuối cùng, chỉ trong 2 năm, 2 tỷ mà bố vợ tôi cho vay đã mất trắng. Tôi nghĩ cũng buồn lắm, bao kỳ vọng và công sức đổ dồn vào đó chứ có phải trò đùa đâu. Vậy mà vợ tôi chẳng biết động viên chồng, cứ thi thoảng, cô ấy lại đay nghiến:

“Em đã nói từ trước rồi, nếu không chắc thì anh đừng có làm. Đấy anh thấy chưa, bây giờ tiền chưa trả được cho bố. Ông cứ nhắc suốt đó. Anh xem liệu thế nào mà xoay ít tiền trả bố đi. Chứ em chịu thôi, mỗi lần về nhà là ông lại bảo mình chưa trả nợ, em nghe mà đau đầu lắm”.

Đúng là nực cười thật. Người ta thấy con làm ăn thua lỗ, cố gắng bù đắp còn chẳng thấy đâu. Đằng này, bố vợ tôi cứ nhăm nhăm để đòi 2 tỷ bằng được. Hôm bữa vợ chồng tôi đưa con sang nhà ông bà, bố vợ mới mượn rượu rồi nhắc khéo:

“Thời hạn 4 năm cũng sắp hết đấy nhỉ? Hai đứa đã tính đến đoạn trả nợ cho bố mẹ chưa? Dạo này kinh tế khó khăn, bố cũng đang cần ít tiền để xoay vòng vốn mua đất”.

Cho dù bố vợ tôi khó khăn thì cũng làm gì bằng tôi lúc này? Sẵn cơn bực trong người, tôi mới nói lại luôn:

“Còn cái nhà, ông lấy thì cháu ngoại ra đường. Bọn con bây giờ cũng có khá hơn đâu, muốn có tiền thì con chỉ còn nước đi ăn cướp thôi”.

Nghe đến đó là mặt bố vợ tôi xám xịt luôn mọi người ạ. Ăn cơm xong, ông đi thẳng vào phòng. Lúc nhà tôi về, chào mà bố vợ không nói không rằng câu nào. Có lẽ ông giận tôi lắm. Mà chẳng hiểu sao, bố vợ tôi có mấy chục tỷ trong tay, sao cứ phải nhòm ngó 2 tỷ của con rể nhỉ? Không có 2 tỷ ấy, ông vẫn ăn sung mặc sướng không phải lo bữa nào. Bản thân tôi cũng đã nghĩ lại và thấy mình chẳng có gì là quá đáng cả. Còn vợ thì cứ trách tôi khi nói hỗn với bố cô ấy. Đấy mọi người xem, tôi nói thế chẳng lẽ sai hay sao?