Tuấn ném chìa khóa xe lên bàn, tiếng kim loại va vào mặt kính kêu “choang” một tiếng khô khốc. 11 giờ trưa. Anh đã quyết định về sớm hôm nay. Không phải vì nhớ vợ thương con, mà vì bực bội. Sáng nay, dự án tâm huyết của anh bị đối tác bác bỏ. Áp lực, căng thẳng, và trên hết là sự cáu kỉnh khi nghĩ đến vợ mình.
Sáu tháng nay, từ khi My nghỉ việc sinh thằng Tôm, Tuấn luôn cảm thấy mình là người gánh vác cả thế giới. Anh lao ra ngoài kiếm tiền, đối mặt với bão tố, trong khi My, theo suy nghĩ của anh, chỉ ở nhà “việc nhẹ lương cao”.
“Em ở nhà làm gì mà lúc nào trông cũng phờ phạc thế?” – Anh đã hỏi cô câu đó tuần trước. “Anh thử ở nhà một ngày với con xem.” – My đáp, giọng mệt mỏi. “Thử gì? Có mỗi việc cho con ăn, con ngủ, con ị. Rảnh thì lướt điện thoại, xem phim. Sướng thế còn than!”. Tuấn đã gầm lên như vậy. Và My, như mọi khi, chỉ im lặng. Sự im lặng của cô, anh cho là sự thừa nhận.
Hôm nay, về sớm, anh muốn “bắt quả tang” cái sự nhàn rỗi đó. Anh mường tượng cảnh My đang vừa bế con vừa xem dở bộ phim Hàn Quốc nào đó. Nhưng căn nhà im phăng phắc.
Một sự im lặng bất thường. Phòng khách bừa bộn đến kinh ngạc. Đồ chơi của thằng Tôm văng vãi khắp sàn. Mấy chiếc tã bẩn vo tròn, chưa kịp vứt. Trên sofa, một chồng quần áo khô sạch chưa kịp gấp. Tuấn cau mày. Anh bắt đầu khó chịu. Đã lười biếng lại còn bừa bãi.
Anh bước vào bếp, định tìm chút nước uống. Và rồi, anh sững người. Trên bàn ăn, không có mâm cơm thịnh soạn. Chỉ có một cái bát tô. Bên trong là gạo. Gạo trắng, khô khốc, chưa vo. Bên cạnh bát gạo là một cái phích nước nóng.
Tuấn chết lặng vài giây. Cái quái gì đây? Cô ta định làm gì? Anh không thể hiểu nổi hành động này. Lười đến mức không cắm nổi nồi cơm điện sao? Sự bực bội trong anh lên đến đỉnh điểm. Anh định gọi tên vợ để làm một trận cho ra nhẽ. Nhưng rồi, anh nghe thấy.
Một tiếng “ư… ư…” yếu ớt, đứt quãng, vọng ra từ phòng ngủ. Tim Tuấn thót lại. Anh lao về phía phòng ngủ, đẩy mạnh cánh cửa. Căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín. Mùi thuốc hạ sốt, mùi mồ hôi chua nồng, và mùi… phân của trẻ con xộc thẳng vào mũi anh.
Anh bật đèn. Một “bãi chiến trường” hiện ra. Thằng Tôm, con trai anh, đang nằm mê man trên giường. Mặt nó đỏ bừng, hơi thở khò khè, nặng nhọc. Quần áo nó ướt sũng mồ hôi, và cái tã nó đang mặc đã trĩu nặng, chất bẩn tràn cả ra ga giường.
Và My…
My không nằm trên giường. Cô đang ngồi gục bên mép giường, đầu cô úp xuống tấm đệm, mái tóc rối bù che khuất cả khuôn mặt. Một tay cô vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con, tay kia buông thõng, gần như chạm đất.
My đã thiếp đi. Một giấc ngủ chập chờn, kiệt quệ trong một tư thế vặn vẹo, đau đớn. Xung quanh cô là bằng chứng của một đêm kinh hoàng: Vỉ thuốc hạ sốt đã bóc hết, mấy chiếc nhiệt kế, một chậu nước ấm đã lạnh ngắt với hàng chục chiếc khăn xô vứt la liệt dưới sàn.
Tuấn run rẩy. Anh bước tới, sờ trán con. Nóng như hòn than. Thằng bé sốt cao. Rõ ràng là cả đêm. Và vợ anh, một mình cô, đã thức trắng để chiến đấu với cơn sốt của con. My đã không ngủ. Không ăn. Thậm chí có lẽ không kịp đi vệ sinh. Cô đã bận đến mức không thể thay nổi cái tã cho con, hoặc cô thay không xuể, vì thằng bé bị sốt kèm tiêu chảy.
Tuấn quay đầu, nhìn về phía nhà bếp. Giờ thì anh đã hiểu. Anh đã hiểu ý nghĩa của “tô cơm sống” và cái phích nước nóng. Vợ anh đã quá đói. Cả một đêm vật lộn, cô đã kiệt sức. Cô ấy định ra ngoài ăn tạm thứ gì đó để lấy sức, nhưng My không thể rời con một giây. Nồi cơm điện nấu quá lâu.
My đã định… lạy Chúa… cô đã định lấy gạo sống, chế nước sôi vào, ăn thứ “cơm” chan nước đó cho qua cơn đói, để có thể quay lại với con ngay lập tức…. Nhưng cô còn chưa kịp ăn…. Cơn mệt mỏi và sự kiệt quệ đã đánh gục cô ngay khi cô vừa trở lại mép giường. Cô đã thiếp đi, trong cơn đói lả, bên cạnh đứa con đang sốt hầm hập.
Cái “sự nhàn rỗi” mà anh vẫn mỉa mai. Cái “sung sướng” mà anh vẫn chì chiết. Nó nằm ở đây. Nó là một bát gạo sống mà cô còn chưa kịp nuốt, là mùi xú uế của con mà cô chưa kịp dọn, là tấm lưng gầy đang run lên trong giấc ngủ mệt lằn.
Nỗi hổ thẹn ập đến, mạnh hơn bất cứ cú đấm nào của đối tác. Nó khiến Tuấn nghẹt thở. Anh, một gã đàn ông to lớn, khỏe mạnh, chỉ biết chỉ trích vợ mình mà không hề biết cô đang phải hy sinh đến mức nào.
Tuấn quỳ xuống sàn. Anh không dám đánh thức vợ.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi tay con, rồi bế thằng bé lên. Anh dọn dẹp bãi chiến trường trên giường, thay tã cho con. Lấy khăn ướt chườm lên chán cho con. Anh cầm điện thoại gọi cho người bạn làm bác sĩ. 15 phút nữa cô ấy sẽ ship thuốc tới cho con anh. Sau đó, anh quay lại, bế xốc My lên. Cô nhẹ bẫng. Cơ thể cô mềm oặt trong tay anh, vẫn say ngủ vì quá mệt.
Anh đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cho vợ.
Rồi Tuấn lặng lẽ đi ra bếp, đổ bát gạo sống vào nồi, vo sạch, cắm một nồi cháo. Anh đứng đó, nhìn nồi cháo bốc hơi, mà nước mắt cứ thế trào ra.

