Tôi lỡ có bầu trước khi cưới. Bụng mới nhô nhẹ mà lời ra tiếng vào đã đầy cả xóm, nhất là từ phía mẹ chồng tương lai.
Bà nói thẳng:
“Bầu trước là cái lỗi. Nhà tôi không đón dâu kiểu bị ép.”“Cưới cho có danh phận chứ sính lễ thì 3 nải chuối xanh là đủ.”
Nghe xong, tim tôi như thắt lại. Mẹ tôi im lặng, còn bà nội tôi – vốn lặng lẽ nhất nhà – chỉ mỉm cười gật đầu:
“Ừ, thế thì cứ để họ mang đúng 3 nải chuối đi.”
Đúng ngày làm lễ, nhà trai đi xe 7 chỗ, mang đúng 3 nải chuối gói sơ sài.Người nhà gái lắc đầu, khách khứa xì xào. Mẹ chồng tôi hất hàm nhìn quanh như thể cả đám cưới là đang “bố thí” danh phận cho tôi.
Nhưng ngay khi họ vừa đặt lễ xuống bàn, bà nội tôi – 85 tuổi, tóc bạc, dáng người nhỏ gầy – tự tay bê ra khay lễ riêng.
Cả nhà trai sững sờ. 3 con gà luộc vàng óng, đều ngậm hoa hồng đỏ thắm, xếp ngay ngắn trên mâm đồng.Bà nội tôi đứng thẳng dậy, giọng không cao nhưng rành rọt, vang cả gian nhà:
“Ba nải chuối thì chỉ cưới được người làm dâu.Còn cháu tôi – là phúc tổ nhà các anh.Nếu muốn đón vợ về đúng nghĩa, đặt lại sính lễ cho ra giá trị!”
Cả nhà trai ngồi im như tượng. Mẹ chồng tôi tím mặt, muốn cãi nhưng chú rể lẳng lặng kéo mẹ ra ngoài nói nhỏ.Chưa đầy 15 phút sau, họ quay lại, đặt lên bàn 200 triệu tiền mặt, thêm vàng lễ, trang sức đầy đủ.
Mẹ chồng miễn cưỡng cúi mặt nói:
“Nhà tôi xin phép làm lại lễ đón dâu, đủ lễ đủ nghĩa.”
Tôi ngồi trong phòng nghe hết, nước mắt chảy không vì tủi, mà vì hả hê.Đứa con trong bụng tôi sẽ không bao giờ lớn lên với cảm giác mẹ nó bị khinh thường.
Còn bà nội tôi… chỉ nhẹ nhàng cười, lùi về góc nhà, nói với mẹ tôi một câu:
“Người ta coi rẻ, mình không cần chửi.Chỉ cần bắt họ rút ví – là biết ai hơn ai.”
Và từ đó, mẹ chồng không còn dám nói thêm một lời nào về chuyện “có bầu trước cưới” nữa.