Tôi đứng trước bàn thờ hai con, tay run run châm nén nhang, nước mắt rơi không thành tiếng. Hai tấm di ảnh đặt cạnh nhau, gương mặt hai đứa con trai sinh đôi của tôi – Vĩnh và Lộc – mới hôm nào còn ngồi nói cười, vậy mà giờ… lạnh lẽo trong khung hình.
Chúng mới chỉ 22 tuổi. Cái tuổi đẹp nhất đời người.
Tôi là một người bố đơn thân. Mẹ các con bỏ đi từ khi chúng mới 4 tuổi. Một mình tôi gồng gánh làm đủ nghề: phụ hồ, bốc vác, chạy xe ôm, cắt cỏ thuê… miễn sao có tiền cho hai anh em ăn học tử tế. Nhiều đêm không ngủ, tôi chỉ mong chúng có thể thoát cái nghèo mà tôi chưa từng vượt qua được.
Vĩnh học trường kỹ thuật điện, Lộc thì chọn trường cao đẳng du lịch. Hai anh em chí thú học hành, thi thoảng về quê lại tranh nhau nấu cơm cho bố, đứa sửa lại mái nhà, đứa mua cho tôi bộ quần áo mới:
– “Bố mà còn mặc áo vá là tụi con không yên tâm đi học đâu nha!”
Tôi cười, trong lòng hạnh phúc hơn mọi giàu sang.
Hôm đó, tôi nhận cuộc gọi từ một số lạ.
Giọng một người đàn ông run rẩy:
– “Anh… anh là bố của hai em Vĩnh và Lộc ạ? Tôi… tôi xin lỗi… nhưng…”
Tôi không nhớ rõ sau đó là gì. Chỉ biết người ta nói hai con tôi đang trên đường về quê nghỉ lễ. Khi xe đến cầu, thấy một người phụ nữ và đứa bé ngã xuống sông, hai anh em vội nhảy xuống cứu. Họ cứu được người… nhưng rồi… cả hai bị dòng nước cuốn đi.
Tôi chết lặng.
Người làng nói hai con tôi chết vì nghĩa, là anh hùng, là thiện lương, là “con nhà có phúc đức mấy đời”. Nhưng lòng tôi thì trống hoác. Tôi chỉ biết mình mất cả hai đứa con trong một ngày.
Đám tang hôm đó có hàng trăm người đến đưa tiễn. Người phụ nữ được cứu quỳ xuống khóc trước linh cữu:
– “Em không dám xin gì, chỉ xin được thờ hai cháu như người cứu mạng.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng như bị khoét một lỗ không thể vá nổi.
Hôm nay là 49 ngày. Tôi lại ngồi trước bàn thờ, nhìn hai gói quà bánh nhỏ xinh tụi nó hay mua cho bố, lòng đau như cắt.
– “Vĩnh ơi, Lộc ơi… bố biết sống sao đây?”
Chẳng còn ai gọi “bố ơi con về rồi”, chẳng còn ai ngồi bên rót trà, bóp vai cho tôi những tối mưa.
Nhưng tôi tự nhủ: Tôi phải sống. Phải sống để kể cho cả thế giới biết rằng, tôi từng có hai người con trai dũng cảm, sống có nghĩa, chết vì người khác.
Hai con không mất. Hai con chỉ trở thành ánh sáng, soi đường cho những ai đang ngập trong ích kỷ biết thế nào là hy sinh.
Vĩnh ơi, Lộc ơi… bố tự hào về các con. Suốt đời này.