Sau những lời chồng thốt ra trước ánh mắt soi mói của cả nhà anh, tôi biết, cuộc hôn nhân của mình không nên tiếp tục nữa.
Cuộc đời tôi từng trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, cả những vấp ngã và sự phản bội nhưng bị coi thường, khinh rẻ thì chưa. Khi tôi tưởng mình đang được sống trong một gia đình hạnh phúc, gia giáo thì một chuyện xảy ra khiến tôi ngã ngửa.
Người chồng tôi từng hết mực yêu thương hôm nay lại bộc lộ bản tính keo kiệt, quá quắt khiến tôi ê chề, nhục nhã.
4 năm lấy chồng thì tôi có gần 2 năm thất nghiệp. Ngày trước, so với anh, thu nhập của tôi hơn nhiều. Khi đó công việc của tôi ổn định, lương cao. Mẹ anh cũng vì thấy tôi xinh xắn, thu nhập tốt mà chấp nhận để anh lấy cô gái tỉnh lẻ như tôi làm vợ. Tôi biết bố mẹ anh chưa thực sự ưng mình nên suốt nhiều năm sống chung với nhà chồng, tôi luôn cố gắng.
Nhưng ở đời không ai biết trước được điều gì. Khi tôi sinh con, vì thời gian nghỉ thai sản khá lâu, con lại ốm đau nhiều nên công ty dần lấy đi những phần việc quan trọng của tôi. Cảm thấy công việc không tốt nữa, tôi quyết định nghỉ. Nhưng lúc kinh tế suy thoái, xin việc không đơn giản. Gia đình lại không có người chăm con nên tôi bàn với chồng ở nhà 1-2 năm để chăm sóc con cái chu đáo rồi đi làm lại. Chồng vui vẻ đồng ý.
Tôi đau khổ vì chồng keo kiệt, tính toán tiền nong với mẹ vợ. Ảnh minh họa: Sohu
Nhưng tôi không hề biết đó là quyết định sai lầm. Từ ngày tôi không đi làm, mẹ chồng khinh thường ra mặt. Bà luôn khen ngợi mấy cô con dâu nhà hàng xóm, cháu họ của người ta… giàu có trước mặt tôi. Mẹ chồng còn kể chuyện những cô người yêu cũ của chồng tôi ngày trước giờ nhà lầu, xe hơi thế nào.
Những lời nói đó cứ nhồi nhét vào đầu chồng tôi mỗi ngày khiến anh bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc về vợ. Rồi anh cũng mang tâm lý so sánh vợ mình với vợ người khác. Anh còn tự ti mỗi lần dắt tôi ra ngoài ăn uống cùng công ty. Bởi khi người ta hỏi nghề nghiệp, tôi chỉ biết nói: “Em ở nhà chăm con thôi ạ”.
Chồng giận vì tôi không giữ sĩ diện cho anh. Anh kêu tôi bịa ra công việc nào oai oách một chút để nói nhưng tôi không làm được. Tôi vốn không thích dối trá, càng không thích sĩ diện hão. Vì không nghe lời chồng, tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với anh.
Hôm trước mẹ đẻ tôi tiện đi khám bệnh nên tạt qua nhà chơi, thăm cháu. Tôi tưởng gia đình chồng sẽ tiếp đón chu đáo nhưng không ngờ, ai cũng lấy lý do bận để trốn tránh. Bố mẹ chồng bận đi ăn cưới còn chồng tôi thì bận việc công ty, buổi trưa mới tranh thủ về ngồi ăn cùng mâm
Thấy nhà chồng tôi không nhiệt tình nên mẹ biết ý, chiều đó bắt xe về quê luôn. Tôi lo lắng cho mẹ nên biếu mẹ 3 triệu, gói ghém chút quà để mẹ mang về quê. Vậy mà tối hôm đó, chồng kêu tôi và bố mẹ chồng cùng ngồi lại để nói chuyện rõ ràng.
Anh buộc tội tôi không đi làm còn tự động tiêu tiền của anh vào những việc không chính đáng. Anh cho rằng việc tôi biếu mẹ không xin phép chồng là việc không thể chấp nhận được. Vì đó là tiền anh đưa cho tôi và cũng là khoản chi tiêu chung vợ chồng cần minh bạch.
Nghe chồng nói, tôi sôi máu, đứng dậy định bỏ lên phòng. Chồng cố tình gọi với lại rồi bảo tôi vô phép với bố mẹ chồng, yêu cầu tôi phải “giải trình”. Vì tất cả các khoản chi tiêu anh đều tính toán đủ và cũng đưa cho tôi đủ số tiền đó. Anh hỏi tôi, một là số tiền 3 triệu ấy lấy ở đâu ra, hai là nếu rút ở tiền chi tiêu gia đình thì sau lấy gì bù vào? Anh còn yêu cầu tôi sang tháng phải trừ đi 3 triệu đó, không được tính vào tiền sinh hoạt chung. Còn tôi làm cách nào là việc của tôi.
Lý do anh đưa ra nữa là tháng trước về quê, chúng tôi mới mua quà cáp và biếu xén bố mẹ vợ 2 triệu. Nên hôm nay tôi biếu thêm là vô lý.
Uất ức, tôi nói thẳng với chồng: “Bao năm nay, tôi cung phụng bố mẹ anh, chăm sóc cả cái nhà này. Nếu anh tính toán như vậy thì anh trả tiền lương giúp việc, nấu cơm, trông con cho tôi đi. Nếu tôi đi làm, những việc đó sẽ do mẹ anh làm, hoặc phải thuê giúp việc nên anh đừng quên tôi đã vất vả ra sao. Anh muốn tính toán với mẹ tôi 3 triệu thì tôi nói cho anh biết, từ nay, tiền điện nước trong nhà này chia đôi, tiền ăn cũng chia đôi cho bố mẹ anh”.
Tôi đứng phắt dậy bỏ lên tầng. Thực ra, chuyện hôm nay với tôi chỉ là giọt nước tràn ly. Tôi thực sự không chịu đựng được sự coi thường, khinh rẻ của chồng và gia đình anh. Không đi làm, không kiếm ra tiền không có nghĩa là tôi vô dụng. Nếu không có tôi, sợ rằng cả nhà anh cũng không có bữa cơm đàng hoàng.
Tôi vì gia đình, vì con mà hi sinh nhưng chồng nào có hiểu. Nghĩ lại tất cả, tôi thực sự cho rằng cuộc hôn nhân này không thể nào cứu vãn. Ly hôn chỉ là việc sớm muộn mà thôi.