Vợ bỏ đi khi hai con mới tròn 3 tuổi, một mình ông Tiến nuôi con khôn lớn
Năm đó, ông Tiến vừa bước sang tuổi ba mươi. Hai đứa con gái sinh đôi mới tròn ba tuổi, còn chưa nói sõi, vậy mà vợ ông đã thu dọn đồ, để lại đúng một câu:
“Em không chịu nổi cảnh nghèo này nữa. Ly hôn đi.”
Người đàn bà ấy sau đó theo người mai mối sang Trung Quốc làm vợ. Ngày ký vào đơn ly hôn, bà không khóc. Chỉ quay lại nói thêm một câu khiến ông Tiến nhớ mãi:
“Anh bất tài quá, nên em mới phải bỏ đi.”
Từ hôm đó, trong căn nhà cấp bốn dột nát chỉ còn lại ba cha con.
Ông Tiến làm đủ nghề để sống: phụ hồ, bốc vác, chạy xe thuê, tối về lại tranh thủ bán vé số. Hai đứa nhỏ sốt cao, ông cõng chạy mấy cây số ra trạm xá. Có hôm hết tiền, ông nhịn đói, chan cháo loãng cho con ăn rồi quay mặt đi lau nước mắt.
Hàng xóm xì xào:
“Không vợ, nghèo thế này, nuôi sao nổi hai đứa con gái?”
Có người còn ác miệng hơn:
“Vợ bỏ là phải, đàn ông gì mà để vợ khổ.”
Ông Tiến nghe hết, nhưng coi như gió thoảng. Ông chỉ cúi đầu làm việc, tối về kèm con học chữ, dạy con lễ nghĩa. Ông hay nói:
“Nhà mình nghèo tiền, nhưng không được nghèo nhân cách.”
Hai mươi năm trôi qua.
Cô con gái lớn trở thành giáo viên, đứng trên bục giảng dạy học trò bằng chính sự tử tế mà cha truyền lại.
Cô con gái út trở thành tiếp viên hàng không, bay khắp nơi nhưng chưa bao giờ quên cú điện thoại hỏi cha: “Hôm nay ba ăn cơm chưa?”
Ngày hai chị em chuẩn bị lấy chồng, ông Tiến lặng lẽ lau bàn thờ, thắp nhang báo với tổ tiên. Ông không có của hồi môn lớn, chỉ có căn nhà cũ và hai đứa con ngoan.
Đúng lúc ấy, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện trước cửa.
Là mẹ ruột của họ.
Bà nhìn hai con từ đầu đến chân, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa tính toán. Sau vài câu hỏi han hời hợt, bà thẳng thừng nói:
“Dù sao tôi cũng là mẹ đẻ. Giờ tôi già rồi, các con phải phụng dưỡng. Nếu không, mỗi đứa đưa cho tôi 1 tỷ, coi như tiền dưỡng già.”
Căn nhà lặng đi.
Ông Tiến siết chặt tay, định lên tiếng thì cô con gái cả đứng dậy.
Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, giọng bình tĩnh, chỉ nói đúng ba câu:
-
“Khi chúng tôi ba tuổi, bà đã tự nguyện từ bỏ quyền làm mẹ.”
-
“Hai mươi năm qua, người nuôi chúng tôi ăn học là ba tôi, không phải bà.”
-
“Nếu bà còn đòi tiền, luật sư của gia đình tôi sẽ làm việc với bà ngay bây giờ.”
Nói xong, cô quay sang cửa:
“Anh vào đi ạ.”
Một người đàn ông mặc vest bước vào, tự giới thiệu là luật sư, đặt cặp hồ sơ xuống bàn, nhẹ nhàng nói về quyền nuôi dưỡng, nghĩa vụ bỏ mặc con và trách nhiệm pháp lý.
Người phụ nữ tái mặt. Bà lắp bắp vài câu rồi đứng dậy, vội vã rời đi, không dám quay đầu lại.
Tối hôm đó, hai con gái quỳ xuống trước ông Tiến.
Ông vội vàng đỡ con dậy, giọng run run:
“Ba không cần gì hết. Thấy các con sống tử tế, ba đủ giàu rồi.”
Ngoài sân, gió thổi nhẹ. Trong căn nhà nghèo năm xưa, có một người cha lưng đã còng nhưng ánh mắt sáng hơn bao giờ hết.
Bởi vì có những người đàn ông không cho con cuộc sống giàu sang, nhưng cho con cả một đời nhân cách.


