Từ khi vợ tôi qua đời vì bạo bệnh, mọi thứ trong cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Mọi thói quen, mọi nề nếp đều bị đảo lộn. Mới đầu, tôi không nghĩ mình sẽ yêu ai khác nữa. Nhưng rồi, trong những ngày tháng cô đơn, Vy, bạn thân của vợ tôi, xuất hiện. Cô ấy chăm sóc tôi, ở bên khi tôi đau buồn, và mỗi khi tôi gục ngã vì nhớ nhung. Từ những cuộc trò chuyện khuya, những lần cô ấy giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, sự hiện diện của Vy trở thành điểm sáng duy nhất trong cuộc sống của tôi.
Dù nhiều người bàn tán, chỉ trích tôi tái hôn chỉ sau một năm, tôi vẫn tin rằng mình xứng đáng có một cơ hội nữa để hạnh phúc, và Vy cũng vậy. Cô ấy đã trải qua nhiều đau khổ, mất đi người bạn thân thiết nhất. Chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, vì tin rằng bên nhau, chúng tôi sẽ chữa lành những vết thương đã quá sâu.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Tôi nhìn Vy trong bộ váy cưới, trái tim tôi bỗng thổn thức, cảm giác như một khởi đầu mới đang đến. Tuy nhiên, đêm tân hôn, khi tôi bước vào phòng, tất cả những gì tôi tưởng tượng lại bị phá vỡ. Vy ngồi đó, lạnh lùng và không chút cảm xúc, đặt một xấp giấy tờ lên bàn và nói: “Trước khi chúng ta bước vào cuộc hôn nhân này, anh ký vào đây.”
Tôi ngây người. Đó là một bản hợp đồng hôn nhân chi tiết, lạnh lùng và vô cảm.
Trong đó ghi rõ tài sản trước và sau hôn nhân của mỗi bên sẽ hoàn toàn độc lập, quyền thừa kế của tôi dành riêng cho con cái, và đặc biệt, Vy có quyền đơn phương ly hôn bất cứ lúc nào nếu cảm thấy không hạnh phúc, mà không phải chịu bất kỳ ràng buộc tài chính nào.
Tôi cười gượng hỏi: “Sao lại phải làm thế này? Anh yêu em, đâu tính toán gì chuyện tiền bạc.” Nhưng Vy chỉ bình thản đáp: “Đây là bảo vệ em, và cũng bảo vệ anh. Anh có chắc anh yêu em, hay chỉ đang tìm kiếm một người thay thế?”
Những lời cô ấy nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng tôi. Đêm tân hôn, tôi ôm gối ra ngoài phòng khách ngủ, đầu óc trống rỗng. Trong lòng, lần đầu tiên tôi hoài nghi: liệu chúng tôi thực sự yêu nhau, hay chỉ đang bấu víu vào nhau vì cô đơn?
Những ngày sau đó, không khí giữa chúng tôi vô cùng gượng gạo. Vy không còn hay cười đùa như trước. Cô ấy bận rộn với công việc, thỉnh thoảng mới ghé về nhà. Tôi cũng bận rộn, nhưng lòng lúc nào cũng như treo lơ lửng một câu hỏi không lời đáp.
Một đêm khuya, tôi thức dậy, thấy ánh đèn vàng hắt ra từ ban công. Vy ngồi đó, một mình, ôm gối co ro trong gió lạnh. Tôi khẽ bước đến, choàng áo khoác lên vai cô. Vy ngước lên, đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi… Em sợ. Sợ mình lại mất tất cả. Sợ em chỉ là cái bóng trong tim anh.”
Lần đầu tiên, tôi nhận ra, không chỉ mình tôi đau. Vy cũng mang trong tim một vết thương sâu hoắm. Cô ấy yêu tôi, nhưng cũng sợ rằng tình yêu ấy chỉ là sự thương hại, là ký ức mượn lại từ một người đã khuất.
Tôi siết chặt vai cô ấy, thì thầm: “Không ai thay thế ai cả. Anh yêu em, vì em là em – Vy, người dũng cảm, người đã kéo anh ra khỏi địa ngục.” Nước mắt Vy lăn dài. Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt, giữa cái lạnh hanh hao của đêm.
Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu lại – chậm rãi, cẩn trọng hơn. Không còn những lời hứa hẹn bay bổng, chỉ là từng việc nhỏ mỗi ngày: cùng nấu ăn, cùng đọc sách, cùng trồng những chậu hoa trước sân. Từng chút một, tình yêu thật sự lớn lên, vững chãi.
Một năm sau, Vy tháo bỏ bản hợp đồng ngày nào, tự tay xé vụn từng tờ giấy, cười mà nước mắt rơi lã chã: “Em tin anh rồi. Và em cũng tin chính mình.”
Giữa những đổ vỡ và ngờ vực, chúng tôi đã tìm được nhau – bằng tình yêu thật sự, chứ không phải nỗi cô đơn.
Năm năm sau, ngôi nhà nhỏ chúng tôi từng xây dựng những ngày đầu giờ đã ngập tràn tiếng cười trẻ con. Bé gái đầu lòng của chúng tôi, tên là An, có đôi mắt sáng và nụ cười y hệt Vy thuở nào. Mỗi sáng, tôi đưa con đi học, Vy tiễn hai bố con ra cửa với nụ hôn nhẹ nhàng lên trán, ánh mắt cô ánh lên thứ hạnh phúc bình yên mà năm xưa chúng tôi từng ngỡ không bao giờ với tới.
Vy vẫn giữ thói quen ngồi ngoài ban công vào những tối gió mát, nhưng lần này không còn lẻ loi. Tôi luôn ngồi cạnh cô, nghe cô thủ thỉ kể chuyện con gái hôm nay ở trường học được bài thơ mới, hay những câu chuyện lặt vặt khiến cô bật cười thành tiếng. Mỗi lần như thế, tôi chỉ ngồi lặng im, thu vào lòng tất cả hình ảnh giản dị ấy – như một người đàn ông đã mất đi rồi mới học được cách trân trọng.
Thỉnh thoảng, hai vợ chồng cũng ôm nhau nhớ lại đêm tân hôn vụng về ngày ấy. Vy trêu: “Nếu không có cái hợp đồng hôn nhân ngu ngốc đó, chắc giờ anh không ngoan thế này đâu.” Tôi bật cười, hôn nhẹ lên trán cô và thì thầm: “Nếu không có em, đời anh chắc đã mục ruỗng vì nỗi đau cũ.”
Chúng tôi từng yêu nhau trong cô đơn, từng bước qua hoài nghi, từng xây lại niềm tin từ đổ nát. Và giờ đây, tình yêu ấy đã trở thành một ngôi nhà vững chãi, nơi ba trái tim – tôi, Vy, và con gái nhỏ – tìm được bình yên thật sự.
Không cần những lời thề thốt hoa mỹ, chỉ cần mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy nhau, mỉm cười, là đã biết: Hóa ra hạnh phúc giản đơn đến vậy.