Buổi trưa hôm ấy, mâm cơm trong căn nhà ba thế hệ vẫn thơm phức mùi cá kho, canh chua, rau luộc. Lan – người con dâu út – tất bật trong bếp, vừa bón cơm cho hai đứa con nhỏ, vừa đảo tay lau mồ hôi. Cô đã quen với cảnh cả nhà ăn trước, mình ăn sau, bởi “phải lo cho con cho cháu, người lớn ăn xong còn dọn dẹp”.
Chồng cô – Tuấn – làm việc ở xa, cuối tuần mới về. Hôm nay anh vừa về tới nhà, thấy vợ tất bật, còn mọi người đã ngồi vào bàn ăn. Mẹ anh hối:
– Kìa, Tuấn, con ăn đi, vợ mày lo con nít thì ăn sau!
Anh gật đầu, nghĩ cũng bình thường như mọi lần. Một lát sau, khi cho hai con nhỏ ăn xong, Lan quay lại bàn, nhìn mâm cơm trống trơn chỉ còn đúng một bộ xương cá nằm chỏng chơ giữa đĩa. Lúc này nhà chồng mọi người cũng ăn xong hết và đứng dậy cả rồi. Nước mắt cô ứa ra, không nói nổi lời nào.
Cô lặng lẽ ngồi xuống, gắp xương bỏ sang một bên, chan nước canh nguội còn sót lại, cúi đầu ăn.
Tuấn ngồi đó, nhìn cảnh ấy, trong lòng dậy lên một nỗi nghẹn. Anh bỗng nhận ra — lần nào về cũng thấy vợ ăn sau cùng, và lần nào cũng là mấy món thừa nguội ngắt.
Anh đứng bật dậy, giọng gay gắt:
– Mọi người ăn xong rồi mà để vợ con con ngồi ăn xương cá thế này à? Nhà này có còn tình người không?
Cả nhà sững sờ. Mẹ Tuấn cau mày:
Tuấn đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng run vì giận:
– Không, mẹ ạ. Là vì cô ấy nhường cho tất cả mọi người, vì cô ấy coi nhà này là gia đình thật sự. Nhưng có ai trong nhà coi cô ấy như người trong nhà đâu? Con gái nhà người ta gả đi cho con trai nhà mẹ thì giờ làm người nhà mẹ rồi. Cô ấy về nhà để mới là người dưng.”
Căn phòng im phăng phắc. Ánh mắt mọi người nhìn anh, ngỡ ngàng. Tuấn quay sang vợ, thấy mắt cô đỏ hoe, hai bàn tay run run. Anh nắm chặt tay cô, nói rành rọt từng chữ:
– Từ nay, con sẽ đưa vợ con ra ở riêng. Con không thể để vợ con con sống trong căn nhà mà bữa cơm cũng không có nổi phần ăn đàng hoàng.
Mẹ anh thảng thốt: Mày nói cái gì thế, Tuấn? Ở riêng là bất hiếu đấy!
Tuấn nhìn thẳng vào mắt bà, giọng chậm mà cứng rắn: Bất hiếu là để vợ con mình bị đối xử như người dưng trong chính nhà mình. Con không làm được điều đó nữa.
Anh quay sang vợ, dịu giọng: Đi thôi em, từ nay mình sống khác.
Lan nức nở. Cô không khóc vì tủi, mà vì sau bao năm chịu đựng lặng lẽ, cuối cùng người chồng vẫn chọn đứng về phía cô.
Tối hôm đó, khi hai vợ chồng thu dọn đồ ra ngoài thuê trọ, trời mưa lất phất. Lan nhìn mâm cơm đơn giản anh mua vội – chỉ có trứng rán và canh rau, nhưng cô thấy ngon miệng hơn bất kỳ bữa cơm nào trước đây.
Tuấn gắp cho vợ miếng trứng, cười khẽ: Từ nay, em ăn trước nhé. Anh muốn thấy em no trước khi anh ăn. Lan cúi đầu, nước mắt rơi vào bát cơm. Nhưng lần này, đó là nước mắt của hạnh phúc, của người phụ nữ biết rằng – cô không còn phải ăn những phần thừa trong cuộc đời mình nữa.

