Tôi tên Minh, 34 tuổi, một người chồng mang trong mình án tử: ung thư gan giai đoạn cuối. Bác sĩ nói tôi còn khoảng bốn tháng, có thể là sáu nếu đáp ứng tốt với thuốc. Nhưng từ cái ngày họ buông một câu “chuẩn bị tinh thần”, tôi biết, không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi nằm trên giường, mỗi ngày yếu đi một chút. Căn nhà trọ thuê ở ngoại ô Sài Gòn vốn đã chật, nay lại càng lặng lẽ hơn. Cô ấy – Hạnh, vợ tôi, đang mang thai ba tháng, nhưng ngày nào cũng dậy từ 5h30 sáng, chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, rồi mặc áo khoác, đội nón bảo hiểm, gò lưng trên chiếc xe máy cũ, chạy đơn ship hàng tới tận khuya. Đôi khi là 1h, 2h sáng mới về.
Tôi đau lắm, không phải vì cái bệnh hành hạ, mà vì tôi bất lực. Là đàn ông, đáng lẽ tôi phải gánh vác. Nhưng giờ đây, người gánh vác lại là người phụ nữ bé nhỏ, tay ôm bụng bầu, tay cầm điện thoại nhận đơn, giữa cái thành phố lúc nào cũng ồn ào, bon chen và tàn nhẫn với người nghèo.
Hạnh từng là nhân viên văn phòng. Lúc biết tôi bệnh, cô ấy nghỉ việc, không phải vì bỏ cuộc, mà vì chỗ đó không cho nghỉ linh hoạt. Hạnh chọn chạy giao hàng công nghệ – tự do hơn, nhưng cũng bạc bẽo hơn.
Tôi từng ngăn cô ấy, nói:
– “Em có thai, chạy ngoài đường nguy hiểm lắm. Anh xin về quê, mình nhờ bà con…”
Hạnh chỉ lắc đầu, mắt đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười:
– “Chừng nào anh còn sống, em còn ráng được. Mình đã từng mơ một mái nhà nhỏ, con chơi ngoài sân… Anh đừng bỏ cuộc trước em.”
Tôi câm lặng. Tôi đâu có quyền bỏ cuộc. Nhưng mỗi ngày nhìn cô ấy trở về, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu, đôi chân sưng phù – tôi chỉ muốn hét lên, với trời, với đất, rằng: “Sao lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy?”
Đó là một đêm mưa như trút. Tôi vừa được truyền thuốc về, mệt và sốt nhẹ. 11 giờ đêm, tôi gọi điện cho Hạnh. Không bắt máy.
12 giờ.
1 giờ sáng.
Tôi bắt đầu hoảng. Tôi cố gắng gượng dậy, run rẩy bước ra cửa, thì thấy đèn xe rọi vào ngõ nhỏ. Chiếc xe dừng lại. Hạnh bước xuống, áo mưa ướt sũng, mặt trắng bệch, môi tím tái. Tôi lao ra, đỡ cô ấy khi cô khuỵu xuống.
– “Em… bị xe tông nhẹ… Nhưng không sao. Em giao xong rồi… Giờ mình vô được không anh? Em mệt quá…”
Tôi bật khóc, như một đứa trẻ. Cô ấy bị thương nhẹ ở chân, bác sĩ bảo thai không sao – là may mắn giữa hàng ngàn rủi ro.
Hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi van xin Hạnh nghỉ. Cô chỉ nhìn tôi, gật đầu. Nhưng sáng hôm sau, cô lại khoác áo lên người, lặng lẽ rời khỏi nhà. Không than, không trách. Chỉ để tôi và con có một bữa cơm đủ đầy.
Tôi bắt đầu viết nhật ký. Không phải để ai đọc. Chỉ là để tâm trí bớt gào thét. Mỗi ngày, tôi ghi lại một điều tôi biết ơn Hạnh: “Hôm nay, em dậy sớm nấu cháo cho anh.” – “Hôm nay em ôm bụng bầu đi sửa xe một mình.” – “Hôm nay em mỉm cười dù anh cáu bẳn vì đau.”
Có lần, tôi nói:
– “Nếu có kiếp sau, anh muốn được khỏe mạnh… để yêu em lại từ đầu, để làm người che chở cho em.”
Hạnh không đáp. Cô chỉ siết tay tôi. Tay cô chai sần, thô ráp vì cầm vô lăng suốt cả ngày, nhưng với tôi, đó là đôi tay đẹp nhất đời.
Rồi một hôm, bác sĩ gọi. Kết quả sinh thiết lần mới nhất có gì đó khác. Họ yêu cầu tôi làm lại các xét nghiệm.
Lần này, cả tôi và Hạnh cùng đi. Cô dắt tôi như dắt một đứa trẻ yếu ớt.
Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi.
– “Anh Minh… chúng tôi xác nhận lần nữa. Không rõ vì sao, nhưng tế bào ung thư đang thoái triển. Không còn di căn mới. Chức năng gan cải thiện rõ rệt. Có thể không khỏi hẳn, nhưng anh có cơ hội sống thêm… vài năm.”
Tôi chết lặng. Tôi không tin. Bác sĩ cũng không giải thích được. Nhưng đó là thật.
Khi tôi báo tin cho Hạnh, cô không khóc. Cô chỉ ngồi xuống ghế đá công viên, lặng lẽ nhìn trời, rồi bảo:
– “Vậy là mình còn cơ hội sống bên nhau… Con mình có ba…”
Rồi cô bật khóc, nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má. Những giọt nước mắt không phải vì đau khổ – mà là sự giải thoát sau chuỗi ngày không dám hi vọng.
Tôi dần khỏe lại. Không còn chạy nổi như xưa, nhưng tôi tập đi bộ, tập làm việc nhà, học cách sửa điện tử, lắp đồ chơi. Mỗi đồng Hạnh kiếm được, tôi trân quý như một phần máu thịt.
Hạnh sinh con trai – một bé trai nặng 3,1 kg, khỏe mạnh, đỏ hỏn. Tôi đặt tên nó là Bình Minh, bởi vì nó đến đúng lúc tăm tối nhất, như một kỳ tích lúc rạng đông.
Giờ đây, tôi không còn nghĩ đến cái chết. Tôi nghĩ đến từng buổi sáng được ôm con, từng buổi chiều nhìn Hạnh cười. Tôi không cần giàu có, không cần danh tiếng. Chỉ cần có họ bên tôi.
Nếu bạn đang đọc câu chuyện này, và bạn là người đàn ông từng tự ti vì không thể lo cho gia đình – tôi hiểu bạn.
Nhưng hãy nhớ: không phải tiền bạc, không phải sức khỏe, mà tình yêu, sự biết ơn, và lòng trân trọng mới là thứ làm nên một người chồng, một người cha.
Tôi từng nghĩ mình vô dụng. Nhưng Hạnh chưa từng nghĩ thế. Chính cô ấy, bằng sự kiên cường, đã níu tôi lại từ tay tử thần. Còn tôi – tôi chỉ cần sống tốt từng ngày còn lại, để xứng đáng với niềm tin ấy.
Bởi kỳ tích… đôi khi không đến từ phép màu. Nó đến từ một người phụ nữ yêu bạn đến tận cùng.