Tiếng khóc đầu đời của đứa trẻ vang lên trong phòng sinh cũng là lúc người chồng – Nam – bật khóc. Không chỉ vì xúc động khi được làm cha, mà còn vì gánh nặng tội lỗi đè nặng trong lòng.
Anh nắm tay vợ – Linh – vẫn còn mồ hôi nhễ nhại, mắt còn đờ đẫn vì cơn đau đẻ kéo dài, rồi nghẹn ngào:
“Anh xin lỗi… Anh đã phản bội em. Anh có lỗi với em và con. Anh sẽ chấm dứt mọi thứ…”
Linh không đáp. Cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh tanh, dửng dưng đến rợn người. Rồi từ trong túi áo bệnh viện, cô lôi ra một mẩu giấy nhỏ, đặt lên bàn cạnh giường.
Chỉ vỏn vẹn năm chữ, nguệch ngoạc: “Không phải con anh đâu.”
Nam chết lặng. Mặt trắng bệch. Hơi thở gấp gáp như muốn ngừng lại.
“Cái gì… Em nói gì cơ…?” – anh lắp bắp.
Linh chậm rãi quay mặt đi, đôi mắt ráo hoảnh:
“Anh có người khác từ khi tôi mang thai ba tháng. Tôi biết. Nhưng tôi im lặng, vì tôi cũng đã thay đổi.”
Cô nói rõ từng chữ:
“Người đó yêu tôi thật lòng. Và đứa trẻ… là con anh ấy.”
Không khí đặc quánh lại. Y tá bên cạnh sững sờ. Một vài người thân đứng ngoài cửa bắt đầu xôn xao.
Nam quỳ sụp xuống sàn, tay run rẩy:
“Không… Em không thể làm vậy được… Sao em có thể…?”
Linh nhếch mép, không cười mà lạnh hơn cả băng giá:
“Tôi chỉ làm những gì anh đã làm. Chỉ khác là tôi không hèn.”
Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Ba ngày sau, khi Nam còn đang ngập chìm trong hoảng loạn, Linh cho gửi tới anh một tập tài liệu dày:
– Đơn ly hôn.
– Giấy chuyển nhượng căn nhà về tên cô.
– Sao kê tài khoản kèm bằng chứng ngoại tình của Nam được ghi âm, chụp hình, định vị.
– Và cuối cùng là… hình ảnh clip Nam bị tình nhân tống tiền, do chính Linh thuê thám tử dàn dựng.
Kèm theo dòng ghi chú lạnh lùng:
“Anh thích phản bội, tôi biến anh thành kẻ phản bội rỗng túi.”
Nam bị đuổi khỏi công ty bố vợ, bị tình nhân đá vì hết tiền, mang tiếng bội bạc và dối trá. Không nơi bấu víu, không còn gì trong tay.
Trong khi đó, Linh xuất hiện trên mạng xã hội với diện mạo rạng ngời bên người đàn ông mới – cũng là cha của đứa bé. Cô viết:
“Cảm ơn vì đã phản bội, giúp tôi sống lại.”