Tôi là Tuấn, 35 tuổi, từng là một người chồng có tất cả: vợ giỏi, nhà êm, công việc ổn định. Nhưng cái tính ham vui, mê cái mới lạ lại khiến tôi đánh mất điều quý giá nhất đời mình.
Vợ tôi – Lan – không xinh lắm theo chuẩn “hot girl”, nhưng càng sống lâu tôi mới càng nhận ra cô ấy là kiểu người phụ nữ càng nhìn càng thấy đẹp. Cô tỉ mỉ, nhẹ nhàng và luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Vậy mà tôi – một gã đàn ông tầm thường, lại không biết trân trọng.
Chuyện bắt đầu khi tôi quen Vy – cô nhân viên thực tập ở công ty. Vy trẻ trung, ăn nói ngọt như mía lùi, lúc nào cũng bám lấy tôi kêu “anh ơi em mệt”, “anh ơi em buồn”, khiến tôi thấy mình như anh hùng. Lúc đầu chỉ là cà phê, rồi đi ăn tối, rồi dần dần, tôi sa chân lúc nào chẳng hay.
Lan không nói gì nhiều khi phát hiện ra mối quan hệ mờ ám của tôi. Cô chỉ lạnh lùng đặt đơn ly hôn lên bàn. Tôi ngỡ cô dọa, nên vẫn lén qua lại với Vy. Nhưng một ngày, tôi đi làm về thì thấy Lan đã dọn sạch đồ, chỉ để lại chiếc nhẫn cưới trên bàn cùng tờ giấy có vài chữ:
“Chúc anh hạnh phúc với người anh chọn. Em đi trước.”
Tôi sững sờ. Mấy ngày đầu cũng có chút bứt rứt, nhưng rồi Vy kéo tôi đi khách sạn nghỉ “2 ngày cho thảnh thơi”, tôi cũng thấy vui. Tự nhủ: “Mình còn trẻ, đời còn dài, lo gì!”
Nhưng chỉ đúng 2 ngày sau, khi tôi đang ngồi trong phòng khách sạn, thì điện thoại nhận được tin nhắn từ số Lan. Là một bức ảnh thiệp cưới – thiệp cưới của chính cô ấy.
“Anh nhớ giữ sức khoẻ. Em sắp kết hôn.” – Tin nhắn kèm theo là một lời mời, lịch cưới rõ ràng. Còn có tên chú rể: Phạm Minh Huy.
Tôi chết điếng. Gì cơ? Mới 2 ngày trước còn là vợ tôi, sao giờ đã cưới người khác? Tôi lập tức gọi điện, cô không bắt máy. Tôi nhắn hàng chục tin, cũng chỉ nhận lại một icon cười mỉm.
Vy thấy tôi đứng hình thì tò mò hỏi:
– Ai thế anh?
Tôi chẳng giấu, đưa điện thoại ra cho cô ta xem. Vy che miệng:
– Trời đất, vợ anh cưới người khác thật hả? Mà sao nhanh vậy?
Tôi nghiến răng:
– Cô ấy chắc đang diễn trò thôi. Muốn chọc tức mình. Chứ làm gì có ai cưới ngay trong vài ngày như vậy?
Nghĩ thế, tôi cay cú đến mức… dắt luôn Vy đi theo ngày hôm đó, định bụng đến tận nơi “vạch mặt” vợ cũ xem trò đùa đến đâu. Trong lòng vẫn nghĩ: “Chắc cô ấy mượn người chụp ảnh giả, chứ ai đi cưới gấp thế bao giờ?”Tiệc cưới tổ chức ở một nhà hàng khá sang trọng, chỗ Lan từng bảo rất thích nhưng lúc trước tôi chê “phí tiền”. Tôi và Vy bước vào, vừa định nói câu mỉa mai thì…Tôi chết lặng.
Lan – vợ cũ của tôi – đang khoác váy cưới trắng tinh, tay trong tay một người đàn ông cao ráo, chững chạc, và lạ thay… chính là sếp cũ của tôi: anh Huy – phó tổng công ty, từng có lần bảo tôi “cư xử cho đúng, đừng để mất người vợ tốt”.
Mọi người xung quanh ai cũng vui vẻ, nói cười chúc mừng họ. Lan nhìn thấy tôi nhưng không hề tỏ ra bất ngờ. Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay đi, tựa như… tôi chưa từng tồn tại.
Vy kéo tay áo tôi, lắp bắp:
– Anh… chắc vợ anh đùa hả? Sao thấy giống cưới thật quá…
Tôi không đáp. Cổ họng nghẹn đắng.
Giây phút ấy, tôi như người bị tát vào mặt. Tưởng mình thông minh, hóa ra chỉ là thằng ngốc. Tưởng vợ sẽ vật vã đau khổ vì bị phản bội, ai ngờ người rơi vào bẽ bàng lại là tôi.
Tôi quay người, lặng lẽ kéo Vy ra khỏi đó. Cô ta cứ làu bàu hỏi:
– Anh còn yêu cô ta à? Bộ tiếc hả?
Tôi không trả lời. Vì tôi biết, lúc đó, dù có nói gì cũng vô nghĩa. Một người phụ nữ từng dốc hết lòng vì mình, chỉ vì bị phản bội mà rời đi trong im lặng. Và rồi, cô ấy mạnh mẽ, rực rỡ tái sinh như một nữ hoàng đúng nghĩa.
Còn tôi – vừa đánh mất người vợ tốt, vừa nhận ra mình chẳng còn ai bên cạnh thật lòng.
Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng khách sạn, nhìn bức ảnh cưới mà một người bạn gửi lại, rồi bật khóc.
Không phải vì ghen. Mà vì tiếc. Vì biết mình đã vĩnh viễn đánh mất người phụ nữ duy nhất từng coi mình là cả thế giới.