Xua C//hó Becgie C//ắn Anh Xe Ôm Vì Dám Đứng Trú Mưa Trước Biệt Thự, Đại Gia Bất Động Sản R/un R/ẩy Khi Thấy Anh Cho Đàn Em Ủi Phẳng Ngôi Nhà Trong 1 Nốt Nhạc
Cơn mưa đổ xuống bất ngờ, nặng hạt và lạnh buốt.
Anh tấp xe vào lề, đứng nép dưới mái hiên cao vút của một căn biệt thự lớn. Không dám bước sâu vào, chỉ dựng xe sát hàng rào, cúi đầu chỉnh lại áo mưa rách. Chạy xe cả ngày, người anh mệt rã, đôi tay tê cứng vì lạnh.
Chưa kịp thở ra một hơi, cánh cổng sắt bật mở đánh “keng”.
“Ê! Ai cho mày đứng ở đây?”
Giọng đàn ông vang lên, gắt gỏng. Theo sau là tiếng sủa dữ dội. Một con chó becgie to lớn bị kéo bật khỏi chuồng, dây xích loảng xoảng.
“Cút! Đây là đất tư nhân!” người đàn ông hét lớn, tay giật mạnh sợi xích.
Anh xe ôm giật mình, vội lùi lại, giơ hai tay:
“Dạ… tôi chỉ đứng tránh mưa một chút, mưa to quá…”
“Tránh mưa?” người kia cười khẩy. “Mấy thằng như mày bẩn cả đất nhà tao!”
Ông ta buông tay.
Con chó lao tới.
Anh chưa kịp phản ứng thì đã ngã nhào, trượt trên nền gạch ướt. Hàm răng sắc nhọn sượt qua ống quần, xé toạc một mảng vải. Anh lăn người né, tim đập thình thịch, tai ù đi vì tiếng sủa.
“Gọi bảo vệ! Đuổi nó đi!” có tiếng phụ nữ trong nhà hét ra.
May mắn, một người làm vội vàng kéo con chó lại. Anh xe ôm lồm cồm bò dậy, chân run rẩy. Ống quần rách, đầu gối trầy xước, máu lẫn với nước mưa.
Anh cúi đầu thật thấp:
“Xin lỗi… tôi đi ngay…”
Không ai đáp.
Cánh cổng đóng sầm lại.
Anh dắt xe đi trong mưa, lưng còng xuống. Mỗi bước chân là một cơn nhói lên nơi đầu gối, nhưng đau nhất không phải vết thương, mà là cảm giác bị coi như rác.
Người đàn ông trong biệt thự ấy là Hải, đại gia bất động sản có tiếng. Nhà lớn, xe sang, chó dữ – mọi thứ đều để phô trương quyền lực. Với ông ta, một anh xe ôm ướt mưa chỉ là thứ ngáng mắt.
Hải không biết rằng, người vừa bị ông ta xua chó cắn… không đơn giản là một anh xe ôm.
Ba ngày sau.
Biệt thự nhà Hải náo loạn.
Từ sáng sớm, hàng chục chiếc xe bán tải nối đuôi nhau đỗ kín con đường. Máy ủi, máy xúc gầm rú. Người mặc áo bảo hộ đứng đầy sân. Hải chạy ra, mặt tái mét.
“Các anh làm cái gì ở đây?! Ai cho phép?!”
Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe đen ở giữa đoàn. Dáng người cao, gọn gàng. Ánh mắt lạnh, giọng trầm:
“Chúng tôi làm theo lệnh.”
Hải gào lên:
“Lệnh của ai?! Đây là nhà tôi!”
Người đàn ông quay đầu.
Anh xe ôm hôm nào bước ra.
Không áo mưa rách. Không chiếc xe cũ.
Anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn gọn, gương mặt bình thản.
Hải chết lặng.
“Là… là mày?”
Anh nhìn thẳng vào Hải, giọng đều đều:
“Ba hôm trước, ông thả chó cắn tôi vì tôi đứng trú mưa trước cổng nhà ông.”
Hải lắp bắp:
“Hiểu lầm… hiểu lầm thôi… tôi… tôi sẽ bồi thường!”
Anh khẽ cười.
“Ông nghĩ tiền giải quyết được mọi thứ sao?”
Anh quay sang người đàn ông áo bảo hộ:
“Bắt đầu đi.”
Tiếng máy ủi gầm lên.
Hải lao tới, hét thất thanh:
“Dừng lại! Tôi gọi công an! Tôi kiện!”
Anh không quay đầu:
“Giấy tờ thu hồi đất đã gửi cho ông từ sáng. Nhà ông xây lấn ranh, sai phép, trên đất đang tranh chấp. Ông ký rồi.”
Hải khuỵu xuống.
Ông ta không hiểu nổi. Người trước mặt, chỉ vài ngày trước còn cúi đầu xin lỗi, giờ đứng đó, bình thản như một vị thẩm phán.
Anh chậm rãi nói:
“Tôi cho ông một cơ hội hôm đó. Tôi xin ông một mái hiên. Ông cho tôi… chó.”
Máy xúc đập vào bức tường đầu tiên.
Rầm.
Tiếng gạch vỡ vang lên, hòa cùng tiếng mưa lất phất trở lại. Người làm trong nhà khóc lóc, đồ đạc được vội vã mang ra. Hải run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra dù trời không nóng.
“Anh… anh là ai?” Hải hỏi trong tuyệt vọng.
Anh nhìn ngôi nhà đang sụp dần, trả lời chậm rãi:
“Tôi cũng từng nghèo. Từng ngủ gầm cầu. Từng bị người ta xua như xua chó.”
Anh dừng lại một nhịp:
“Khác ông ở chỗ… tôi nhớ rất lâu.”
Chỉ trong một buổi sáng, căn biệt thự từng là niềm kiêu hãnh của Hải biến thành đống đổ nát.
Khi mọi thứ kết thúc, anh quay lưng.
Không nhìn lại.
Một đàn em bước tới, đưa khăn cho anh lau tay:
“Anh có muốn… làm thêm gì với ông ta không?”
Anh lắc đầu:
“Không cần. Mất nhà là đủ rồi. Phần còn lại… ông ta tự sống với nó.”
Chiều hôm đó, mưa tạnh.
Anh thay áo, lấy chiếc xe máy cũ trong kho, đội mũ bảo hiểm sờn màu, chạy ra đường.
Một người hỏi:
“Anh không cần chạy xe nữa đâu…”
Anh cười:
“Tôi chạy không phải vì tiền. Tôi chạy để nhớ mình từng là ai.”
Ở một góc khác của thành phố, Hải ngồi bệt giữa đống gạch vụn, nhìn trời mà không hiểu nổi:
Chỉ vì một phút khinh người, ông ta đã mất tất cả.
Còn anh xe ôm… lại tiếp tục hòa vào dòng người, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng từ hôm đó, người ta truyền tai nhau một câu:
Đừng coi thường người đứng trú mưa trước cổng nhà bạn.
Vì bạn không biết… họ là ai khi cơn mưa qua đi.


