Mọi chi tiêu trong nhà đều trông chờ vào đồng lương của tôi, kinh tế sa sút nhưng vợ chồng tôi vẫn đối xử với mẹ rất tốt, có gì ngon đều nhường hết cho mẹ.
Mẹ vợ có 3 người con, 2 người con trai và vợ tôi là con út, hai anh kia đi làm ăn xa vài năm mới về thăm mẹ một lần, còn vợ chồng tôi thì ở chung với mẹ vợ. Vợ chồng tôi cũng nhiều lần muốn ra ngoài để sống cho thoải mái, nhưng mấy người anh vợ khuyên:
– Các anh ở xa ai cũng có cơ ngơi của mình rồi sau này không về quê nữa, mảnh đất đấy sau này bà mà mất không ai ở nữa sao cô chú không ở mà còn đòi đi đâu nữa. Với lại sau này bà già rồi có cô chú chăm sóc bọn anh ở xa cũng yên tâm công tác.
Nghe những lời các ông anh vợ nói tôi thấy cũng hợp lý, nên yên tâm xây dựng nhà cửa khang trang trên miếng đất của mẹ vợ. Nhà vừa xây xong chưa được bao lâu thì mẹ vợ bị ngã hậu quả để lại là liệt phần dưới, mới xây nhà xong không có t.iền khiến chúng tôi phải chạy khắp nơi vay mượn thậm chí phải đi vay nóng để chạy chữa cho mẹ vợ.
Hai anh trai cũng về thăm mẹ nhưng cũng chỉ biếu thuốc thang thôi chứ t.iền thì không chi ra một xu, nhiều lần vợ tôi muốn nhắc các anh phải có trách nhiệm chữa trị cho mẹ nhưng tôi gạt đi và bảo mình ở trên đất của tổ tiên phải có trách nhiệm nuôi mẹ.
Nhiều lúc thuốc thang cho bà túng quá, chủ nợ đến đòi nữa tôi muốn bán đi một suất đất để bù chi phí nhưng sợ mang tiếng nên lại thôi. Từ khi mẹ vợ nằm liệt giường vợ tôi không làm trong công ty nữa mà ở nhà làm việc vặt để tiện chăm bà.
Mọi chi tiêu trong nhà đều trông chờ vào đồng lương của tôi, kinh tế sa sút nhưng vợ chồng tôi vẫn đối xử với mẹ rất tốt, có gì ngon đều nhường hết cho mẹ. Vợ chồng tôi đau có thể nhịn thuốc nhưng với mẹ vợ thì chúng tôi luôn đáp ứng đầy đủ.
Với sự chăm sóc tận tình của vợ chồng tôi mẹ vẫn chẳng thể đi lại được mà cứ vài ngày bà đau quá không chịu nổi lại phải nhập viện. Cho đến một ngày sức khỏe suy giảm trầm trọng không chống nổi bệnh tật bà qua đời ngay trong bệnh viện khiến vợ chồng tôi đau đớn đến tột cùng. Tuy là con rể nhưng tôi thương mẹ lắm, mẹ hiền lành thương yêu các cháu và sống rất có tình. Vừa đưa tang mẹ xong sẵn có đầy đủ anh em trong họ tộc hai anh trai của vợ tuyên bố:
– Mẹ mất rồi miếng đất này ngay cạnh mặt đường rất có giá hai anh em tôi định bán nó đi, cô chú kiếm miếng đất khác mà làm nhà, ngôi nhà này cô chú xây dựng nên thì chúng tôi sẽ đền bù theo giá thị trường.
– Ơ sao anh bảo vợ chồng em xây nhà và ở lại chăm sóc mẹ còn các anh sẽ không đụng vào miếng đất này nữa mà.
– Ngày đấy đất có vài chỉ vàng còn bây giờ cả trăm cây vàng sao lại lỡ để cho người ngoài xơi ngon lành được.
– Anh bảo em là người ngoài vậy khi mẹ ốm liệt 4 năm trời 2 anh có bỏ ra đồng nào không? Các anh về thăm có 1 lần, có bữa nào xúc cho mẹ thìa cơm chưa, các anh đừng cậy mình là anh có quyền phải nghĩ đến chữ tình chứ. Anh biết vợ chồng em bao lần phải khóc vì mệt mỏi túng quẫn vì không có t.iền đóng học cho con tất cả dành hết cho mẹ đấy anh có hiểu không?
– Nếu như những lời nói của chú là thật thì anh em tôi sẽ để lại cho cô chú một suất phần còn lại chúng tôi sẽ bán hết.
(Ảnh minh họa)
Trong khi tôi nóng mặt tranh cãi tay đôi với hai ông anh còn các bác trong họ thì cứ đứng nhìn họ chẳng nói năng gì mà hình như họ ủng hộ hai người anh trai vợ thì đúng hơn. Còn vợ tôi cứ im lặng thỉnh thoảng lại khóc thút thít không có ý kiến gì khiến tôi chỉ là chàng rể như bị đuối lý. Đến khi hai anh trai đòi sổ đỏ thì vợ tôi mới lên tiếng:
– Mẹ biết sau khi mẹ c.hết đi hai anh sẽ về đòi đất nên bà đã chôn sổ đỏ rồi đến em cũng chẳng biết, còn đây là tờ di chúc mẹ để lại đã có chữ ký của chính quyền các anh đọc lại đi.
Trong di chúc bà đã để lại toàn bộ đất cho vợ chồng tôi cai quản và không ai có quyền bán. Đọc xong di chúc hai ông anh không nói được lời nào thì chị dâu hai nhảy vào cuộc:
– Theo luật thừa kế thì miếng đất này hai anh vẫn có phần nên cứ chia ba cho xong không cần sổ đỏ cũng được. Lần này mà không bán được đất thì chắc bọn nợ nó đến siết nhà vợ chồng mình thôi.
Hai bà chị thi nhau xúi giục hai anh đứng lên đòi quyền lợi, khi mẹ mất thì không thấy hai chị dâu rơi một giọt nước mắt nào vậy mà bây giờ hai chị lại ngồi khóc lóc vật vã bắt chồng giành lại miếng đất của tổ tiên chứ không để cho chàng rể quản lý được. Cuộc xung đột đất đai chỉ dừng lại khi ông trưởng tộc lên tiếng:
– Nếu di chúc đã có thì các anh các chị cứ theo di chúc mà thực hiện đừng làm khác kẻo mẹ các anh các chị ở dưới cửu tuyền không siêu thoát được thì lúc đó bà về hỏi tội thì cả núi t.iền cũng chẳng chuộc lại được đâu.
Bà chị cả vênh mặt cãi và mắng ông trưởng tộc bằng những từ tục tữu vô lễ, khiến cho mọi người đổ dồn ánh mắt về chị ta và anh cả xấu hổ quá vội lôi vợ ngồi xuống. Cuối cùng các anh chị đã đi hết rồi, vợ chồng tôi vẫn giữ được ngôi nhà tôi thầm cảm ơn tờ di chúc mà mẹ vợ đã để lại nếu không chắc giờ này cả nhà chúng tôi đang lang thang trên đường không biết đi đâu về đâu.
Theo Ngoisao