Tôi và H. là bạn thân từ thời đại học. Cùng quê, cùng khổ, cùng ăn mì gói trong phòng trọ ẩm thấp suốt 4 năm trời. Ra trường, mỗi đứa một hướng nhưng vẫn giữ liên lạc. Cho đến một ngày, H. nhắn xin vay 200 triệu để sửa nhà cha mẹ ở quê.
Cô ấy khóc kể: “Tao đang kẹt, nhà bị dột, ba tao bệnh, má tao bán rau ngoài chợ…”. Tôi gom hết tiền tiết kiệm, cộng thêm vay nóng từ người quen để đủ đưa cô ấy. Hứa sẽ trả trong năm.
Nhưng rồi sau đó, H. biến mất. Không tin nhắn, không cuộc gọi. Facebook cũng xoá. Tôi đau một phần, tủi mười phần. Bao lần muốn báo công an nhưng nghĩ “nó là bạn, không lẽ nào…” nên thôi.
Đúng ba năm sau, vào ngày cưới tôi, giữa lúc tôi đang tiếp khách thì một chiếc xe ô tô tiền tỷ dừng trước cổng. Bước xuống là một cô gái mặc váy hàng hiệu, đeo kính đen, giày gót nhọn, nước hoa thơm nức: chính là H.
Cả nhà nhìn nhau ngỡ ngàng. H. cười như không có chuyện gì xảy ra, dúi vào tay tôi một phong bì dày cộp rồi thản nhiên nói:
“Chúc mừng nha, hôm nay là ngày đẹp nhất của mày mà.”
Tôi tay run run, mở phong bì ra giữa ánh mắt tò mò của chồng và bạn bè. Bên trong chỉ có… một tờ giấy A4 gập đôi. Không có một tờ tiền nào.
Tôi tưởng là thư xin lỗi, hoặc giải thích. Nhưng không. Chỉ là một bản sao kê tài khoản ngân hàng với dòng chuyển khoản đúng 200 triệu vào số tài khoản tôi… sáng nay. Phía dưới là nét chữ quen thuộc:
“Trả mày cả vốn lẫn lời. Còn mày… nợ tao một lời xin lỗi. – H.”
Tôi chết đứng. Nhìn kỹ lại — tài khoản chuyển tiền không phải từ H., mà là từ… chồng tôi.
Tôi kéo chồng ra một góc tra hỏi, thì anh ấp úng: “Anh… với H. từng quen nhau trước khi gặp em. Nhưng bọn anh chia tay rồi. Anh không nghĩ H. là bạn em… Anh không ngờ hôm nay cô ấy lại đến.”
Cả buổi tiệc hôm ấy, tôi như cái xác không hồn. Không phải vì 200 triệu đã được trả. Mà vì tôi nhận ra: mình bị phản bội — từ cả người bạn thân lẫn người chồng vừa cưới.
Và món quà cưới mà tôi nhận được hôm nay… chính là sự thật. Trần trụi, ê chề và đắt giá.