Tối hôm đó, ngày 12 tháng 7, là sinh nhật thứ 31 của Hà. Cô chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ, đơn giản mà ấm cúng: một chiếc bánh kem tự tay làm, vài món ăn chồng cô – Tuấn – thích nhất. Hai năm nay anh thường bận rộn, ít khi ở nhà, nên Hà chỉ mong năm nay anh có thể về sớm, cùng cô thổi nến như mọi lần.
Nhưng 7 giờ tối, Tuấn nhắn tin: “Anh xin lỗi, công ty có việc gấp, anh phải đi công tác 2 ngày. Để tuần sau anh bù cho em nhé.”. Hà nhìn dòng tin nhắn, mỉm cười buồn. Cô quen rồi. Dù hụt hẫng, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại: “Anh đi cẩn thận. Em và con chờ anh về.”
Cô tắt bếp, dọn lại mâm cơm. Ngoài kia, thành phố lên đèn, nhưng căn nhà nhỏ lại lặng lẽ đến nao lòng. Hà thắp một cây nến nhỏ, đặt bên khung ảnh cưới, khẽ thì thầm: “Chúc mừng sinh nhật mình”.
Còn Tuấn, anh không đi công tác mà ở lại công ty và đợi Vy – cô nhân tình anh quen gần nửa năm. Vy trẻ trung, khéo léo, biết chiều lòng. Với cô ta, Tuấn như sống lại thời trai trẻ. Anh thấy ở Vy sự mới mẻ mà anh cho rằng vợ mình đã “đánh mất”.
9 giờ 30 tối, Tuấn nhắn cho Vy: “Em ra nhà hàng Hương Mai nhé. Anh đợi, tối nay riêng hai đứa mình thôi.” Anh bấm gửi – nhưng không để ý rằng tin nhắn ấy không đến Vy… mà đến Hà.
Khi điện thoại rung lên, Hà đang ngồi nhìn khung ảnh cưới. Thấy tên chồng hiện trên màn hình, lòng cô chợt ấm lại. Cô mở ra đọc – rồi chết lặng. Dòng tin nhắn hiện rõ: “Em ra nhà hàng Hương Mai nhé. Anh đợi…”
Tay cô run lên. Trong lòng vừa đau đớn, vừa hoang mang. Không thể tin, nhưng linh cảm mách bảo – mọi thứ không đơn giản. Cô gọi cho chồng đến 5 cuộc nhưng anh không nhấc máy sau đó là thuê bao không liên lạc được luôn. Cô khoác vội áo, cầm chìa khóa xe, lao đi.
Trời lúc đó lất phất mưa. Kim đồng hồ chỉ 10 giờ 15 phút. Hà chạy xe giữa những con phố ướt lạnh, lòng rối bời. Trong đầu cô chỉ có một câu hỏi: Anh Tuấn… anh đang ở đâu?
Rồi, một ánh đèn pha lóe lên. Một tiếng phanh gấp. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Cơ thể Hà bị hất văng, điện thoại rơi xuống vệ đường, màn hình vỡ nứt. Trong giây cuối cùng, cô cố với lấy điện thoại, bấm dòng tin nhắn cuối gửi cho chồng:
“Chồng ơi… em bị…”
Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Sáng hôm sau, 6 giờ. Tuấn tỉnh dậy trong phòng khách sạn, bên cạnh Vy vẫn còn ngủ. Anh bật điện thoại lên. 30 cuộc gọi nhỡ trong đêm – tất cả đều từ một số lạ. Tin nhắn cuối cùng trên màn hình hiện lên:
“Chồng ơi… em bị…”
Tuấn cau mày, thoáng bực: “Ai lại đùa ngu như vậy vào giữa đêm”?
Anh định xóa tin, nhưng linh cảm khiến anh dừng lại. Khi anh mở danh sách cuộc gọi nhỡ, thấy có tin nhắn kèm hình: “Người phụ nữ bị tai nạn tối qua – chúng tôi tìm thấy điện thoại, có tên là Hà. Hiện đang cấp cứu tại Bệnh viện…”
Tuấn chết lặng. Điện thoại rơi khỏi tay. Anh lao ra khỏi phòng, mặc nguyên áo, bỏ mặc Vy đứng trơ nhìn theo.
Đến bệnh viện, anh run rẩy đi dọc hành lang. Cửa phòng cấp cứu đóng kín. Qua lớp kính mờ, anh thấy vợ mình nằm bất động, băng trắng quấn kín trán, ống thở gắn đầy. Bác sĩ bước ra, nói:– May mà đưa đến kịp. Nếu chậm 10 phút nữa, cô ấy có thể không qua khỏi.
Tuấn gục xuống ghế, hai tay ôm đầu. Lúc này, mọi ký ức ùa về — những lần vợ thức đêm khâu áo, nấu ăn, đợi chồng về trong vô vọng. Những lần anh lạnh nhạt, nói dối, bỏ mặc cô trong những dịp quan trọng.
Tối qua, khi cô chờ anh với chiếc bánh kem, anh lại mải ở bên người đàn bà khác.Và chỉ vì một tin nhắn nhầm… cô suýt mất mạng.
Hai ngày sau, Hà tỉnh. Nhìn thấy Tuấn, ánh mắt cô không còn giận dữ, chỉ là sự lạnh nhạt lạ lùng. Anh nắm lấy tay vợ, nghẹn ngào: “Anh xin lỗi. Anh ngu lắm, anh hối hận rồi… Em tha cho anh nhé”.
Hà khẽ rút tay ra, giọng nhỏ mà rõ ràng:– Tha thứ cho anh ư? Tối sinh nhật em, anh nói dối đi công tác, anh đang ở bên người khác, còn em suýt chết trên đường đi tìm anh. Anh nghĩ sau chuyện này, cái gì còn cứu được sao?
Tuấn quỳ xuống, nước mắt trào ra. Anh nghĩ mọi thứ có thể hàn gắn, nhưng Hà chỉ nhìn anh, đôi mắt trống rỗng.
Một tuần sau khi xuất viện, cô để lại trên bàn tờ đơn ly hôn đã ký sẵn, cùng tấm ảnh cưới rách đôi. Dưới tấm ảnh, cô viết vài dòng: “Em đã từng tin rằng chỉ cần yêu là đủ. Nhưng hóa ra, niềm tin mới là điều giữ được hôn nhân. Anh đã đánh mất nó rồi.”

