Bà Lan, một người mẹ chồng nghiêm khắc, luôn tự hào về sự chu toàn trong cách quản lý gia đình. Con dâu Linh, dù hiền lành và tận tụy, thường xuyên bị bà xét nét từng li từng tí. Một buổi tối, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, Linh vô tình rót quá nhiều nước mắm vào bát canh cá – món ăn bà Lan kỳ công chuẩn bị. Nhìn bát canh đậm màu, bà Lan bỗng nổi giận.
“Đồ hỗn láo! Cô coi tôi ra gì mà phá hỏng món ăn thế này? Cút khỏi nhà ngay!” – bà quát lớn, giọng run lên vì tức. Linh sững sờ, cố phân trần rằng chỉ là lỡ tay, nhưng bà Lan không nghe. Chồng Linh và các con nhỏ ngồi bên cạnh không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn mẹ chồng và con dâu. Quá tủi thân, Linh lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, định rời đi trong đêm.
Mấy ngày sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Bà Lan, dù vẫn giữ vẻ cứng rắn, bắt đầu cảm thấy bất an. Rồi một buổi sáng, nhân viên ngân hàng bất ngờ đến, đưa cho bà một cuốn sổ tiết kiệm. “Thưa bà, đây là sổ được gửi đến theo yêu cầu của chị Nguyễn Thị Linh,” người nhân viên nói. Bà Lan cau mày, không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn mở sổ ra xem.
Trang đầu tiên khiến bà chết lặng: số tiền lên đến hàng trăm triệu đồng, được tích lũy qua nhiều năm, và tên người gửi là Linh. Đi kèm là một mẩu giấy nhỏ, nét chữ ngay ngắn của Linh: “Con gửi mẹ số tiền này, hy vọng mẹ có thể dùng khi cần. Con luôn muốn mẹ vui và khỏe mạnh.” Những khoản tiền đều được Linh âm thầm trích từ lương, từ những lần tiết kiệm chi tiêu, mà chưa từng hé răng với ai.
Bà Lan ngồi bệt xuống ghế, tay run run cầm cuốn sổ. Hình ảnh Linh lặng lẽ chịu đựng những lời trách móc, hình ảnh cô vẫn chu đáo chăm lo cho gia đình dù bị hiểu lầm, ùa về trong tâm trí bà. Bà nhớ lại lần Linh thức khuya giặt đồ cho cả nhà, những bữa cơm cô tỉ mỉ chuẩn bị theo khẩu vị của mẹ chồng. Vậy mà chỉ vì một chút nước mắm, bà đã nặng lời đuổi cô đi.
Không nói được câu nào, bà Lan lặng lẽ gọi điện cho Linh. Khi Linh bắt máy, giọng cô vẫn nhẹ nhàng, không một lời oán trách. “Mẹ… mẹ xin lỗi con,” bà Lan nghẹn ngào, lần đầu tiên trong đời bà hạ mình xin lỗi con dâu. Linh chỉ mỉm cười qua điện thoại: “Dạ, con không sao đâu mẹ. Con chỉ mong cả nhà mình hòa thuận.”
Tối đó, Linh trở về nhà. Bà Lan, thay vì nét mặt nghiêm nghị thường ngày, lặng lẽ nắm tay con dâu, nói lời cảm ơn. Từ ấy, bà không còn xét nét Linh nữa, mà thay vào đó là sự trân trọng và yêu thương dành cho cô con dâu tận tụy. Cuốn sổ tiết kiệm vẫn được bà giữ cẩn thận, không phải vì số tiền, mà vì bài học lớn về lòng hiếu thảo và sự bao dung mà Linh đã dạy bà.