Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Anh cảnh sát trẻ sững sờ thấy vết bớt trên tay bố vợ giống hệt tên tội phạm trốn trại …

Anh cảnh sát trẻ sững sờ thấy vết bớt trên tay bố vợ giống hệt tên tội phạm trốn trại …

Thanh Thanh 24 Tháng 5, 2025

Nguyễn Minh – chàng cảnh sát trẻ mới ra trường được hai năm – chưa bao giờ nghĩ rằng buổi gặp mặt gia đình nhà vợ tương lai lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.

Ngày hôm đó, trời mưa lất phất. Minh, trong bộ sơ mi trắng chỉn chu, tay ôm bó hoa lớn, hồi hộp bước vào căn biệt thự nhỏ nằm cuối con ngõ vắng. Hương – bạn gái anh – nắm tay anh động viên:

“Đừng lo. Ba em dễ tính lắm. Chỉ cần anh chân thành là được.”

Minh cười, nhưng lòng nặng trĩu. Không hiểu vì sao, linh cảm nghề nghiệp khiến anh bất an lạ thường.

Người đàn ông ấy xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Ông ta khoảng năm mươi tuổi, cao lớn, gương mặt phong trần với đôi mắt sâu, ánh nhìn s/ắc. Mái tóc hoa râm được chải gọn, giọng nói trầm trầm:

“Cháu là Minh? Vào nhà đi.”

Khi bắt tay chào hỏi, Minh khựng lại một giây. Bàn tay to lớn, thô ráp của người đàn ông lướt qua tay anh – và Minh đã kịp nhìn thấy một vết b/ớt to bằng đồng xu, mờ mờ hình móng ngựa nằm ở m/u b/àn tay phải.

Một vệt ký ức lập tức hiện lên trong đầu anh:

Hồ sơ tr/uy n/ã đặc biệt, được gửi nội bộ cách đây hai tháng. Một kẻ vượt ngục ng/uy h/iểm, đã trốn thoát khỏi trại giam An Phước. Mô tả nhận dạng ghi rất rõ:

“Đặc điểm: Vết bớt hình móng ngựa ở mu bàn tay phải.”

Tim Minh đập thình thịch. Anh cố giữ bình tĩnh, giấu vẻ bất ngờ. Hương vui vẻ kéo anh vào nhà, giới thiệu với mẹ và em trai cô. Buổi gặp mặt diễn ra bình thường – nếu Minh không phải liên tục đấu tranh với suy nghĩ:

“Có phải mình nhìn nhầm không? Hay thật sự… bố của Hương chính là tên t/ộ/i ph/ạ/m tr/ốn tr/ại đó?”…

Nghi ngờ bắt đầu lớn dần.

Khi mọi người trò chuyện, Minh âm thầm quan sát. Người đàn ông – bố của Hương – tên là Nguyễn Văn Tân. Theo lời kể, ông từng là bộ đội, sau giải ngũ thì chuyển về quê sinh sống, sau này buôn bán nhỏ. Giấy tờ tùy thân, ảnh gia đình treo trên tường, bằng khen cũ… tất cả đều có vẻ hợp lý.

Nhưng Minh biết, giấy tờ có thể làm giả, ký ức có thể được dựng nên. Trong nghề, anh từng chứng kiến những tên tội phạm sống ẩn mình suốt cả chục năm trời, xây dựng một vỏ bọc hoàn hảo.

Minh lấy cớ đi vệ sinh, len lén vào phòng làm việc của ông Tân. Một căn phòng nhỏ, sách vở cũ kỹ, mùi ẩm mốc. Trên bàn có vài cuốn sổ tay, hóa đơn điện nước, không có gì khả nghi.

Nhưng khi mở ngăn kéo bàn, Minh thấy một vật khiến anh chết lặng:

Một khẩu súng lục cũ kỹ, được bọc vải dầu kỹ lưỡng.

Cùng lúc ấy, tiếng cửa phòng bật mở. Ông Tân đứng đó, mắt nheo lại, trầm giọng:

“Cháu tìm gì vậy?”

Minh vội vàng đóng ngăn kéo, mỉm cười gượng gạo:

“Dạ… cháu tìm giấy ăn. À, Hương nhờ cháu lấy.”

Ông Tân nhìn anh vài giây – ánh mắt như xuyên thấu – rồi chỉ tay về tủ bếp ngoài phòng khách:

“Giấy ăn để ngoài kia. Ở đây không có.”

Không khí căng thẳng bao trùm. Minh quay ra, cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng trong lòng anh đã xác định: Ông Tân rất có khả năng chính là tên tội phạm trốn trại.

Đêm đó, Minh không tài nào ngủ được.

Anh lục lại hồ sơ vụ vượt ngục. Tên tội phạm bị truy nã tên thật là Đặng Quốc Thành, sinh năm 1972, nguyên là đặc công – sau do dính líu đến một vụ thanh toán băng đảng, bị kết án chung thân. Hồ sơ ảnh cũ cho thấy một gương mặt lạnh lùng, có nét hao hao ông Tân – nhưng thời gian đã làm mờ đi nhiều dấu vết.

Điểm then chốt vẫn là vết bớt.

Minh suy tính:

Nếu tố giác mà nhầm, anh sẽ phá nát gia đình Hương, chính mình cũng mất tất cả.

Nhưng nếu đúng, anh buộc phải hành động – vì nghĩa vụ của một cảnh sát.

Suốt đêm, Minh trằn trọc giữa hai lựa chọn: Tình yêu hay công lý?

Kế hoạch bí mật.

Ba ngày sau, Minh lấy cớ mời gia đình Hương đi ăn mừng sinh nhật mẹ anh. Tại quán ăn, anh cố ý mời rượu ông Tân nhiều lần, giả vờ vô tình nhắc tới những câu chuyện về “người lính già”, “kỹ năng sinh tồn”, “những năm tháng trong trại cải tạo”.

Ông Tân uống cạn ly sau ly, ban đầu cười xòa, sau dần trầm ngâm. Đôi mắt sâu thẳm ấy đôi lúc ánh lên vẻ xa xăm – những nỗi niềm không dễ giấu giếm.

Đến khi ông Tân vào nhà vệ sinh, Minh tranh thủ lén đặt một chiếc máy ghi âm nhỏ vào túi áo khoác của ông.

Tối hôm đó, về nhà, Minh hồi hộp nghe lại đoạn ghi âm. Và trong đó – có một chi tiết khiến anh rùng mình.

Giọng ông Tân, lẩm bẩm khi đứng một mình:

“Ba mươi năm rồi… Tụi bay còn lục lọi gì nữa? Tao chỉ muốn yên thân thôi…”

“Thành hay Tân… tên nào cũng chỉ là cái vỏ. Sống sót mới là quan trọng.”

Minh buông rơi chiếc máy ghi âm. Anh không còn nghi ngờ gì nữa. Ông Tân chính là Đặng Quốc Thành.

Sự lựa chọn nghiệt ngã.

Minh đối mặt với Hương trong căn phòng nhỏ. Cô khóc nức nở khi nghe anh kể sự thật.

“Không! Anh nhầm rồi! Ba em là người tốt! Ông chưa từng hại ai!” – Hương tuyệt vọng bấu lấy tay anh.

Minh ôm cô vào lòng, đau đớn:

“Anh biết… Nhưng anh là cảnh sát. Anh không thể bao che.”

Hương nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, rồi gục xuống vai anh, nức nở.

Sáng hôm sau, Minh nộp đầy đủ bằng chứng cho cấp trên.

Một đội đặc nhiệm được cử xuống ngôi nhà nhỏ.

Cuộc đối đầu cuối cùng.

Khi cảnh sát ập vào, ông Tân bình tĩnh ngồi ở bàn ăn, trước mặt là ly trà nóng.

Ông ngẩng lên, đôi mắt buồn bã:

“Cuối cùng thì… cũng đến lúc rồi.”

Không chống cự, không van xin, ông chỉ nhìn Minh – ánh mắt phức tạp, vừa khinh thường, vừa tiếc nuối.

Khi bị còng tay, ông quay sang nói với Hương – lúc ấy đã ngã quỵ trên ghế:

“Ba xin lỗi… Ba thật sự muốn sống cuộc đời khác. Nhưng quá khứ… không ai chạy trốn mãi được.”

Ông bị dẫn đi trong lặng lẽ.

Ba năm sau, thành phố vẫn thế – nhộn nhịp và lạnh lùng. Nhưng trong lòng Nguyễn Minh, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi kể từ đêm ấy.

Anh vẫn tiếp tục sự nghiệp cảnh sát, thăng tiến vững chắc, trở thành một trong những điều tra viên trẻ tuổi nhất được đề bạt tại đội hình sự. Mỗi vụ án, mỗi cuộc truy bắt tội phạm, anh đều nhớ lại ánh mắt cuối cùng của ông Tân – một ánh mắt chất chứa bao hối hận, mệt mỏi và buồn bã.

Cuộc sống bận rộn cuốn Minh đi, nhưng trong những đêm khuya yên tĩnh, khi gió lùa qua khung cửa sổ trống trải, Minh vẫn hay mơ thấy hình ảnh Hương – người con gái anh từng yêu hơn cả sinh mạng mình.

Hương, sau biến cố gia đình, đã chọn cách rời xa. Cô đi du học, cắt đứt mọi liên lạc, như muốn chôn vùi tất cả những ký ức đau đớn tại thành phố này. Minh không trách cô. Anh hiểu, có những nỗi đau quá lớn khiến người ta buộc phải bỏ đi thật xa, chỉ mong tìm được một chút bình yên.

Nhưng có những mối duyên, dù xa cách bao lâu, cũng không thể dứt bỏ.

Vào một buổi chiều cuối thu, khi những tán lá vàng rụng đầy công viên, Minh tình cờ bắt gặp Hương.

Cô vẫn vậy, nhưng trưởng thành hơn, ánh mắt có nét gì đó chín chắn, từng trải. Không còn là cô gái hồn nhiên năm nào, Hương giờ đây là một người phụ nữ mang trong mình những vết thương đã lành nhưng vẫn để lại sẹo.

Cả hai lặng người nhìn nhau, giữa dòng người tấp nập.

“Anh… vẫn khỏe chứ?” – Giọng Hương khẽ run.

“Anh vẫn ổn. Còn em?” – Minh hỏi, cố giấu nỗi xúc động đang trào dâng.

“Em đã đi đủ xa… để hiểu rằng, chạy trốn không bao giờ là cách. Em trở về… để đối diện với tất cả.” – Hương mỉm cười buồn.

Hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế đá cũ kỹ ven đường. Họ kể cho nhau nghe về những năm tháng xa cách – về những lần Minh ngập trong công việc để quên đi nỗi đau, về những đêm Hương khóc thầm nơi đất khách quê người khi nhớ về gia đình tan vỡ.

Không ai nhắc đến cái đêm định mệnh ấy, khi Minh ra lệnh bắt bố cô. Nhưng cả hai đều biết, nó mãi mãi là vết nứt không thể lành trong trái tim mỗi người.

Hương khẽ nói:

“Ngày đó… em đã hận anh. Rất lâu. Nhưng rồi em hiểu… anh chỉ làm đúng với lương tâm và nhiệm vụ của mình. Nếu không phải anh… thì cũng sẽ là người khác.”

Minh nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ bé từng quen thuộc giờ đây lạnh buốt.

“Anh xin lỗi. Nếu có thể chọn lại… anh vẫn sẽ làm vậy. Nhưng anh ước… mình có thể gánh chịu thay cho em tất cả nỗi đau đó.”

Hương rơi nước mắt. Nhưng lần này, cô không quay đi.

Có những lỗi lầm không ai mong muốn. Có những nỗi đau không thể tránh khỏi. Và có những tình yêu, dù bị giằng xé bởi số phận, vẫn âm thầm cháy trong tim như ngọn lửa nhỏ, không bao giờ tắt.

Họ ngồi bên nhau rất lâu, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.

Không ai biết tương lai ra sao. Có thể họ sẽ lại yêu nhau. Có thể sẽ chỉ giữ mãi tình cảm ấy trong lòng. Nhưng ít nhất, ở khoảnh khắc đó, họ đã tha thứ cho nhau, tha thứ cho chính mình.

Minh hiểu rằng, làm cảnh sát là chấp nhận hi sinh – không chỉ sự an toàn, mà cả hạnh phúc cá nhân. Đôi khi, sự thật tàn nhẫn đến mức đòi hỏi ta phải trả giá bằng chính những người mà ta yêu thương nhất.

Và trên hết, Minh học được rằng:
Công lý là thứ không thể nhân nhượng – nhưng lòng trắc ẩn, sự bao dung mới là thứ khiến con người khác biệt giữa thế giới lạnh lẽo này.

Dưới bầu trời hoàng hôn, hai tâm hồn đã từng tan vỡ tìm thấy nhau lần nữa – như hai mảnh gương vỡ, dù chẳng thể nguyên vẹn như xưa, nhưng vẫn phản chiếu một ánh sáng dịu dàng, ấm áp.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Mối qᴜαɴ hệ dù tốt đẹp đến đâu cũng кɦôɴg nên ‘𝐭ắ𝐦 𝐜𝐡𝐮𝐧𝐠’ với bạn trαi. Vì sao?

Mối qᴜαɴ hệ dù tốt đẹp đến đâu cũng кɦôɴg nên ‘𝐭ắ𝐦 𝐜𝐡𝐮𝐧𝐠’ với bạn trαi. Vì sao?

Em dâu tôi không phụ mẹ tôi làm việc nhà, cũng không giặt quần áo của hai vợ chồng chúng nó. Vợ chồng em còn vô tư thay đồ rồi bỏ ở một góc phòng chờ mẹ tôi lên dọn dẹp. Rồi đến quần áo giặt sạch, phơi trên sào, em dâu cũng không biết thu vào nhà. Mẹ tôi không dám nói nửa lời vì sợ tự ái chúng sẽ ra riêng ở. Đỉnh điểm nhất là hôm em về quê ngoại không xin phép bố mẹ tôi nửa lời, để cả nhà đợi cơm đến 11h đêm. Mẹ tôi hất cả mâm cơm ra vườn rồi gọi điện cho thông gia. Sáng hôm sau thấy em dâu lên từ 5h sáng, lao thẳng vào trong bếp rồi lấy ra từ trong thùng gạo 1 bọc đen lớn…

Em dâu tôi không phụ mẹ tôi làm việc nhà, cũng không giặt quần áo của hai vợ chồng chúng nó. Vợ chồng em còn vô tư thay đồ rồi bỏ ở một góc phòng chờ mẹ tôi lên dọn dẹp. Rồi đến quần áo giặt sạch, phơi trên sào, em dâu cũng không biết thu vào nhà. Mẹ tôi không dám nói nửa lời vì sợ tự ái chúng sẽ ra riêng ở. Đỉnh điểm nhất là hôm em về quê ngoại không xin phép bố mẹ tôi nửa lời, để cả nhà đợi cơm đến 11h đêm. Mẹ tôi hất cả mâm cơm ra vườn rồi gọi điện cho thông gia. Sáng hôm sau thấy em dâu lên từ 5h sáng, lao thẳng vào trong bếp rồi lấy ra từ trong thùng gạo 1 bọc đen lớn…

Leave a Reply Cancel Reply

HOT NEWS

  • Mải buôn bán làm ăn, tôi thành gái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Thuê Thành về làm cho cửa hàng, tôi phải lòng chàng trai 25t lúc nào không hay
    Mải buôn bán làm ăn, tôi thành gái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Thuê Thành về làm cho cửa hàng, tôi phải lòng …
  • Cậu bé xông vào đám tang vợ triệu phú, chỉ tay vào di ảnh và nói một câu khến cả tang lễ ngơ ngác …
    Cậu bé xông vào đám tang vợ triệu phú, chỉ tay vào di ảnh và nói một câu khến cả tang lễ ngơ ngác …
  • Mẹ kế từng đổ oan tôi ăn c/ắp và đuổi ra khỏi nhà, 15 năm sau tôi trở về… trong buổi lễ đính hôn với con trai bà
    Mẹ kế từng đổ oan tôi ăn c/ắp và đuổi ra khỏi nhà, 15 năm sau tôi trở về… trong buổi lễ đính hôn với …
  • Mẹ chồng rút sạch tiền cho con dâu 1 tỷ mua nhà, nào ngờ 3 năm sau con trai đột quỵ mất
    Mẹ chồng rút sạch tiền cho con dâu 1 tỷ mua nhà, nào ngờ 3 năm sau con trai đột quỵ mất
  • Bố mẹ sau khi mất để lại 50 cây vàng để 2 anh em có vốn làm ăn, người anh được thừa kế 30 cây, em gái 20 cây. Nhưng sau đó anh trai đã tìm mọi cách để chiếm đoạt toàn bộ mặc cho em gái khóc lóc cầu xin!!!!
    Bố mẹ sau khi mất để lại 50 cây vàng để 2 anh em có vốn làm ăn, người anh được thừa kế 30 cây, …
  • Mình mẹ già nuôi con trai đi học bác sĩ, đến ngày tốt nghiệp thuê cả xe ôm lên dự lễ của con nhưng nào ngờ đến cổng trường thì hiệu trưởng thông báo
    Mình mẹ già nuôi con trai đi học bác sĩ, đến ngày tốt nghiệp thuê cả xe ôm lên dự lễ của con nhưng nào …
  • Bà cụ già bị ba người con đùn đẩy nhau “không muốn nuôi” cho đến ngày bà mất, di chúc được mở ra đứa nào cũng tiếc đứt ruột
    Bà cụ già bị ba người con đùn đẩy nhau “không muốn nuôi” cho đến ngày bà mất, di chúc được mở ra đứa nào …
  • Mẹ ruột giả nghèo suốt 10 năm để thử lòng con gái, đến khi con sắp cưới không cho mẹ đứng trên sân khấu
    Mẹ ruột giả nghèo suốt 10 năm để thử lòng con gái, đến khi con sắp cưới không cho mẹ đứng trên sân khấu
  • Mẹ chồng nằng nặc ngăn không cho con dâu đi cấp cứu vì ‘giờ hoàng đạo chưa đến’, 2 tuần sau bà cay đắng hầu tòa
    Mẹ chồng nằng nặc ngăn không cho con dâu đi cấp cứu vì ‘giờ hoàng đạo chưa đến’, 2 tuần sau bà cay đắng hầu …

Bài viết mới

  • Chồng tôi bị cả nhà cười chê vì mang tráp ăn hỏi đến bằng dàn xe máy cà tàng, mẹ tôi còn không thèm liếc mắt nhìn cho đến lúc hộp lễ đen được mở ra
    Chồng tôi bị cả nhà cười chê vì mang tráp ăn hỏi đến bằng dàn xe máy cà tàng, mẹ tôi còn không thèm liếc …
    Tôi yêu chồng tôi – một anh kỹ sư vùng …
  • Tôi nó thẳng vào mặt thằng con rể tương lai người Điện Biên: ‘Con nhà này không thể làm dâu vùng núi’ – ngày tôi bị lừa mất 5 tỷ mới bẽ bàng
    Tôi nó thẳng vào mặt thằng con rể tương lai người Điện Biên: ‘Con nhà này không thể làm dâu vùng núi’ – ngày tôi …
    “Tôi từng miệt thị thằng rể dân tộc ‘không xứng …
  • “Bà bác bị UT, dì đi chăm nhưng tuyên bố: Tôi nói thẳng nhé, tôi đi chăm chị là đi làm công, không ai nuôi không ai cả. Một ngày 500 nghìn, không thì tìm người khác.”
    “Bà bác bị UT, dì đi chăm nhưng tuyên bố: Tôi nói thẳng nhé, tôi đi chăm chị là đi làm công, không ai nuôi …
    Cả họ tôi ai cũng sốc khi nghe tin bà …
  • Suốt 10 năm trời, cụ ông ngày nào cũng ra mộ vợ thắp nhang không thiếu một ngày, cho đến 1 hôm nghĩa trang giải tỏa
    Suốt 10 năm trời, cụ ông ngày nào cũng ra mộ vợ thắp nhang không thiếu một ngày, cho đến 1 hôm nghĩa trang giải …
    Ở cái làng nhỏ ven đồi, ai cũng cảm động …
  • Sau đêm mặn nồng, sếp chuyển cho tôi 200 triệu
    Sau đêm mặn nồng, sếp chuyển cho tôi 200 triệu
    Sau đêm m/ặ:n n/ồ:ng hôm ấy, thấy sếp chuyển 200 …
  • Nhà chồng chị gái tôi đến ăn hỏi nhưng người thì mặc áo phông, người đi dép lê, bác tôi tuyên bố đuổi thẳng cổ
    Nhà chồng chị gái tôi đến ăn hỏi nhưng người thì mặc áo phông, người đi dép lê, bác tôi tuyên bố đuổi thẳng cổ
    Chị gái tôi là người đoan trang, học hành đàng …
  • Chị dâu mất 1 năm nhà em mới phát hiện cháu không phải con anh trai, đang định cho vào trại mồ côi, hay gửi vào chùa thì nhận được tin …
    Chị dâu mất 1 năm nhà em mới phát hiện cháu không phải con anh trai, đang định cho vào trại mồ côi, hay gửi …
    Chị dâu mất tròn một năm, cả nhà mới tá …
  • Biết tin tôi sắp tái hôn, mẹ chồng cũ đưa cho tôi 2 tỷ kèm theo 1 đề nghị mà tôi nghĩ cả đời này cũng không quên
    Biết tin tôi sắp tái hôn, mẹ chồng cũ đưa cho tôi 2 tỷ kèm theo 1 đề nghị mà tôi nghĩ cả đời này …
    “Biết tin tôi sắp tái hôn, mẹ chồng cũ đột …
  • 5 năm làm giúp việc cho gia đình giàu có, tôi chán cảnh bẩn thỉu ở quê nên bỏ chồng ốm đau để được làm vợ 2 của ông chủ: Tưởng 1 bước lên tiên ai ngờ 4 tháng sau xảy ra chuyện lớn, tôi lại ê ch;ề ôm quần áo về quê đã thấy buồm bạt phủ kín
    5 năm làm giúp việc cho gia đình giàu có, tôi chán cảnh bẩn thỉu ở quê nên bỏ chồng ốm đau để được làm …
    “Ngày tôi xách túi rời khỏi căn nhà lợp ngói …
  • Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng câm điếc, ai ngờ đêm tân hôn lại thấy tiếng chồng thầm thì…
    Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng câm điếc, ai ngờ đêm tân hôn lại thấy tiếng chồng thầm thì…
    “Ế quá lại quá thì tôi lấy đại chồng câm …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]