Đám cưới được tổ chức linh đình trong một nhà hàng sang trọng.
Chú rể – Duy – là giám đốc trẻ tuổi, gia đình gia thế.
Cô dâu – Vy – xinh đẹp, giỏi giang, là bạn gái anh từ thời đại học.
Hai bên gia đình thân thiết, từng du lịch chung, tiệc tùng đủ cả.
Lễ cưới hôm ấy, ai cũng nghĩ sẽ là cái kết cổ tích.
Nhưng không ai ngờ, giữa khung cảnh lung linh, tiếng nhạc du dương, người cha của chú rể – ông Thành – bước lên sân khấu, tay cầm một phong bì trắng.
Ông mỉm cười, giọng bình thản:
“Trước khi trao con trai cho con dâu mới, tôi có một món quà nhỏ… nhưng là món quà rất cần thiết.”
Ông mở phong bì, rút ra một tờ giấy in chữ to: “KẾT QUẢ GIÁM ĐỊNH ADN”.
Không khí lập tức khựng lại.
Ông Thành nhìn cô dâu, ánh mắt nặng trĩu:
“Con gái… bác xin lỗi vì giữ im lặng quá lâu. Nhưng nếu không nói hôm nay, sau này sẽ chẳng ai sống nổi với sự thật này.”
Ông đưa tờ giấy về phía cô dâu.
Cô Vy run rẩy cầm lấy, mắt lướt qua từng dòng chữ.
Kết quả ADN:
Trùng khớp 99.998%… giữa ông Thành và Vy.
Cô dâu gào lên rồi ngất xỉu ngay giữa lễ đường.
Tiếng xì xào vỡ tung như pháo nổ:
“Chuyện gì vậy?”
“Trời đất… cha chồng là cha ruột cô dâu hả???”
Sự thật bị lật tung:
29 năm trước, khi còn là sinh viên tỉnh lẻ, ông Thành từng có mối tình chóng vánh với một người phụ nữ tên Lan – người mẹ hiện tại của Vy.
Lúc đó, ông chưa có gì trong tay.
Cô Lan mang thai, nhưng ông Thành bỏ đi, không một lời từ biệt.
Sau này ông cưới vợ mới, gây dựng cơ nghiệp.
Còn cô Lan, một mình nuôi con, giấu kín quá khứ, nói dối với con gái rằng bố đã chết.
Không ngờ, số phận oái oăm, Vy lớn lên rồi vô tình yêu đúng con trai của ông Thành – người đàn ông từng bỏ rơi mẹ mình.
Hai mẹ con giấu nhẹm chuyện xưa, hy vọng “bí mật chôn vùi mãi mãi”.
Nhưng ông Thành, từ lần đầu gặp Vy, linh cảm mãnh liệt khiến ông âm thầm làm xét nghiệm.
Khi cầm tờ giấy, ông như chết lặng.
Nhưng ông không thể để con trai mình vô tình lấy chính… chị/em gái cùng cha khác mẹ.
Tiệc cưới tan nát.
Chú rể đập tay vào tường đến bật máu, gào tên cô dâu.
Mẹ cô dâu – bà Lan – sụp xuống đất, gào khóc trong sự phẫn nộ của hai bên họ hàng.
Một người thét lên:
“Tại sao bà giấu? Sao bà để tụi nó yêu nhau suốt 4 năm trời??”
Bà Lan khóc nghẹn:
“Tôi… tôi chỉ muốn con tôi có cuộc đời hạnh phúc. Tôi đâu ngờ… ông ấy lại là… bố của nó…”