Gia đình bà Hảo là dòng họ lớn ở vùng ven đô – giàu có, danh giá, tiếng thơm cả vùng vì nền nếp và hiếu lễ. Cứ đến rằm tháng Ba, giỗ của bà Hảo – người mẹ hiền hậu, phúc đức – thì cả họ tề tựu, con cháu dâu rể đủ đầy.
Năm nay cũng vậy.
Mâm cao cỗ đầy. Họ hàng ngồi kín cả sân nhà gỗ ba gian. Ông Thức – chồng bà Hảo – râu tóc bạc phơ, tay run run thắp nén nhang cho vợ cũ.
Từ xa, Hùng – con rể trưởng, chồng của con gái cả tên Mai – bước vào, sắc mặt hầm hầm. Không ai để ý, cứ tưởng vợ chồng mâu thuẫn nhỏ.
Nhưng ngay khi vừa bước tới giữa sân, Hùng gào lên một tiếng, rồi lao thẳng vào bàn thờ!
ẦM!
Tất cả mọi người choáng váng. Hùng hất tung mâm cơm cúng, quật đổ bát hương, gạt sạch ảnh thờ bà Hảo xuống đất. Di ảnh vỡ nát. Tro hương vung vãi khắp sân gạch.
Mọi người la hét, xô đến can, nhưng Hùng quay phắt lại, mắt đỏ ngầu, giọng như muốn xé họng:
– “Tại sao các người còn thắp hương cho bà ta? Một người mẹ loạn luân! Một người đàn bà bẩn thỉu!”
Không khí chết lặng.
Mai – vợ anh – ngã khuỵu, run rẩy:
– “Anh… đừng… đừng nói nữa…”
Nhưng Hùng như hóa điên. Anh rút từ túi áo ra một tập giấy photocopy cũ nát:
– “Đây là giấy khai sinh. Giấy giám định ADN. Giấy nhận con nuôi. Tôi điều tra cả năm nay. Bà Hảo không phải là mẹ của Mai. Bà ta là MẸ RUỘT của tôi.”
Cả họ đông nghẹt nhưng phút đó im phăng phắc.
Sự thật chôn giấu:
30 năm trước, bà Hảo – khi còn trẻ – từng mang thai với một người đàn ông có gia đình. Đứa bé đó – chính là Hùng, bị đem cho người khác nuôi để giữ thể diện gia đình. Không ai trong họ biết chuyện, trừ ông Thức.
Nhưng bi kịch chưa dừng lại.
Năm Hùng 25 tuổi, anh gặp Mai – con gái chính thức của ông Thức và bà Hảo – và họ yêu nhau. Chính bà Hảo đã biết Hùng là con trai ruột mình, nhưng vì danh tiếng, vì sĩ diện, và vì sợ làm con gái đau đớn, bà đã làm giả hồ sơ, âm thầm tiếp tay cho cuộc hôn nhân loạn luân diễn ra.
11 năm.
11 năm Hùng sống bên người vợ của mình, mà không hề hay biết… chính là em gái cùng mẹ khác cha.
Mãi tới khi bà Hảo mất, và trong một lần dọn dẹp, Hùng tìm thấy bức thư tay chưa gửi của bà – thú nhận mọi tội lỗi, rằng bà “đã không thể sống mãi với nỗi nhục đó”.
Cao trào và tranh cãi:
Cả họ sững sờ, không ai dám nói gì. Có người phẫn nộ vì bị lừa dối. Có người rưng rưng vì thương Hùng và Mai.
Một bà bác họ run rẩy nói:
– “Dù sao đi nữa… bà ấy cũng nuôi Mai khôn lớn, cũng làm mẹ suốt đời…”
Hùng quay phắt lại:
– “Làm mẹ ư? Một người mẹ nhìn con trai cưới con gái mà không hé răng, để rồi hai đứa ngủ với nhau suốt hơn 10 năm trời – đó là ‘làm mẹ’ à?!”
Mai chỉ biết ôm mặt khóc nức nở. Một người đàn ông trong họ đấm tay vào cột:
– “Cái nhà này… đúng là bị lời nguyền danh dự ăn vào máu rồi…”
Sau sự kiện, Hùng bỏ nhà đi biệt, còn Mai đệ đơn ly hôn trong lặng lẽ. Bàn thờ bà Hảo được gỡ xuống, căn nhà khóa kín.
Người trong làng đồn rằng, sau hôm ấy, cả dòng họ không bao giờ tổ chức giỗ bà Hảo nữa. Mỗi khi ai nhắc đến tên bà, chỉ còn lại tiếng thở dài và ánh mắt tránh né.