Tôi là một thợ sửa ống nước, đúng nghĩa – đầu ngày vác kìm, cuối ngày bê ống cống.Lương ba cọc ba đồng, ăn uống đơn giản, cái áo sơ mi duy nhất tôi giặt rồi ủi kỹ mỗi lần đến nhà bạn gái.Yêu nhau 2 năm, tôi vẫn không dám ngỏ lời cưới, vì biết mình không xứng với cô ấy – con gái của gia đình tiệm vàng nổi tiếng cả khu phố.
Cho đến một ngày, cô ấy gạt hết cả lý trí, đến bên tôi và nói:
“Không cần biết anh là ai. Em chỉ biết, em muốn lấy anh.”
Tôi lấy hết can đảm sang nhà gái xin phép.Vừa đến cổng, bố mẹ cô đã ngồi sẵn, sắc mặt lạnh tanh như tuyết phủ tháng Chạp.
“Cháu biết mình nghèo, nhưng cháu thật lòng.”
Bố cô phẩy tay, không cho tôi nói hết câu:
“Cháu là thợ sửa ống nước, nghèo kiết xác, nhà bác không thiếu vàng mà gả con cho thằng như thế.”“Không cưới, cũng không nhận một đồng lễ đen từ cháu. Về đi.”
Tôi cúi đầu, đi thẳng, không nói thêm câu nào.Nhưng cũng từ hôm đó, tôi âm thầm chuẩn bị cho một ngày đặc biệt.
Ngày cưới đến.Nhà gái vẫn tổ chức tiệc linh đình, nhưng chỉ mời họ hàng, bạn bè riêng.Không có lấy một chiếc xe nào từ nhà trai – khiến người làng xì xào:
“Thằng đó chắc bỏ cuộc rồi.”“Thợ sửa ống nước thì đòi gì chứ.”
Cho đến 10h sáng, 10 chiếc xe tải trắng phau bất ngờ tiến vào cổng nhà gái – mỗi chiếc in rõ dòng chữ:“Tập đoàn nước sạch Quốc Dân – Chủ tịch: Trịnh Đức Lâm.”
Tôi – trong bộ vest đen chỉnh tề, bước xuống từ xe đầu tiên.
Bố mẹ cô sững người.Tôi mỉm cười, tiến thẳng vào giữa sân, nói trước mặt quan khách:
“Hôm nay tôi không mang lễ đen đến để cưới con gái hai bác…Tôi đến để ký hợp đồng cung cấp hệ thống lọc nước trị giá 20 tỷ cho trường quốc tế mà bác vừa khởi công xây dựng.Bởi vì… tập đoàn đó là của tôi.”
Mọi người đơ ra.Mẹ cô loạng choạng ngồi xuống ghế.Còn bố cô – người từng vỗ ngực không nhận lễ đen – ngây người nhìn chiếc xe in logo công ty mà mấy tháng trước ông từng gọi thầu thất bại.
Thì ra, tôi chính là người đứng sau thương hiệu “Nước sạch Quốc Dân” – không ai ngờ đến, bởi tôi vẫn luôn đi sửa ống nước như một người thợ bình thường.Chỉ có cô ấy là tin tôi – và chưa từng rời bỏ.
Tôi kết thúc bằng một câu:
“Hôm nay tôi không đến để cưới dâu.Tôi đến để trả lại sự sĩ diện mà hai bác từng chà đạp.Và để thông báo – con gái bác đã chọn đúng người.”
Từ đó, cả khu phố không còn gọi tôi là “thằng sửa ống nước”, mà gọi tôi là… “ông chủ ống nước khiến cả nhà gái im bặt ngày cưới.”