Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60t mới đi thêm bước nữa với cô Hà kém ông 30t. Ngày cưới ấm áp giản dị, đến tối ông vội vã dắt cô dâu vào buồng tân hôn. Chúng tôi đứng nhìn, cười thầm vì thấy bố cứ quýnh quáng như một chàng trai trẻ. Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã yên giấc, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gào khóc của cô Hà…

Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60t mới đi thêm bước nữa với cô Hà kém ông 30t. Ngày cưới ấm áp giản dị, đến tối ông vội vã dắt cô dâu vào buồng tân hôn. Chúng tôi đứng nhìn, cười thầm vì thấy bố cứ quýnh quáng như một chàng trai trẻ. Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã yên giấc, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gào khóc của cô Hà…

Thanh Thanh 16 Tháng 6, 2025

Tối đó, ai cũng tưởng mọi chuyện đã khép lại bằng một đám cưới nhỏ ấm áp. Nhưng không ai ngờ chỉ một giờ sau, căn nhà yên ắng ấy bỗng vang lên tiếng gào khóc từ phòng tân hôn. Cô dâu mới vừa bước ra khỏi cửa đã ngồi bệt xuống sàn, nước mắt chan hòa, còn bố tôi thì chết lặng như người vừa đánh mất điều gì đó rất lớn…”

Gia đình tôi không phải kiểu gia đình nhiều sóng gió. Mẹ tôi mất sớm vì bệnh ung thư khi tôi và chị gái còn đang học đại học. Sau đó, bố tôi – ông Tân – ở vậy một mình nuôi hai con, không yêu đương gì suốt hơn 20 năm. Mọi người trong họ hàng nhiều lần giục giã, bảo ông còn trẻ, cưới vợ khác đi. Nhưng ông đều từ chối, chỉ nói một câu: “Lo cho hai đứa xong đã.”

Và ông đã giữ lời.

Khi chị tôi lấy chồng và tôi đi làm ổn định, bố bắt đầu có thời gian cho riêng mình. Vậy mà chẳng ai ngờ, đến khi bước sang tuổi 60, ông lại thông báo với chúng tôi một chuyện mà cả nhà vừa bất ngờ vừa ngỡ ngàng: Ông muốn tái hôn.

Người phụ nữ ông chọn tên là cô Hà, chỉ mới 30 tuổi. Cô làm kế toán ở một công ty gần nhà, từng ly hôn, không có con. Họ quen nhau qua một lớp dưỡng sinh, bắt đầu từ vài cuộc trò chuyện rồi dần thành thân thiết. Cô Hà dịu dàng, khéo léo và biết cách lắng nghe – điều mà tôi chưa từng nghĩ là bố cần đến. Nhưng hóa ra, ai rồi cũng cần một ai đó để san sẻ.

Lúc đầu, tôi và chị tôi hơi ngại. Không phải vì khoảng cách tuổi tác – mà vì… thật sự cô ấy quá trẻ so với bố. Bố tôi là người thật thà, sống nội tâm, tôi sợ ông bị lợi dụng. Nhưng sau vài lần gặp mặt, nói chuyện, tôi thấy cô Hà không giống người có mưu tính. Có điều gì đó rất thực thà và nhẹ nhàng ở cô ấy. Vậy là chúng tôi đồng ý, coi như chúc phúc cho ông.

Lễ cưới diễn ra vào một ngày đầu xuân, trong sân nhà nhỏ của chúng tôi ở quận ven thành phố. Không rình rang, không phô trương, chỉ vài mâm cơm mời họ hàng thân thích và bạn bè thân quen của bố. Cô Hà mặc chiếc áo dài màu hồng phấn, tóc vấn cao, nét mặt dịu dàng như hoa đào đầu mùa. Bố tôi thì cứ luống cuống suốt buổi, đi đâu cũng cười toe toét như chàng trai lần đầu lấy vợ.

Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cả nhà ai cũng mệt lả. Chúng tôi chỉ kịp nói một câu trêu bố:

“Bố nhớ đi nhẹ nhàng thôi nha, nhà có người già với người trẻ mà.”

Bố cười khì, xua tay:

“Thôi đi mấy đứa, toàn nói linh tinh.”

Rồi ông dắt cô Hà vào phòng tân hôn. Căn phòng đó là phòng cũ của bố mẹ tôi ngày xưa, từ sau khi mẹ mất, bố vẫn ở đó một mình. Chúng tôi có đề nghị sửa sang lại, nhưng bố chỉ đổi mỗi tấm rèm cửa, còn lại giữ nguyên. Bảo rằng “thay đổi nhiều quá lại lạ, không quen”.

Khoảng một tiếng sau, cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Tôi đang lơ mơ thì nghe tiếng động gì đó từ cuối nhà. Ban đầu cứ tưởng mèo chạy, nhưng rồi…

Một tiếng khóc bật lên – rõ ràng và xé lòng.

Tôi bật dậy, chị tôi cũng vừa mở cửa phòng bước ra. Tiếng khóc ấy phát ra từ phòng bố – căn phòng tân hôn. Nó không phải tiếng khóc ấm ức hay dỗi hờn – mà là tiếng khóc hoảng loạn. Có xen lẫn tiếng kêu thất thanh:

“Không! Không! Đừng mà!”

Tôi đẩy cửa chạy vào. Cảnh tượng trong phòng khiến tôi chết đứng:

Cô Hà đang ngồi co ro dưới sàn, hai tay ôm lấy đầu, người run bần bật. Bố tôi thì đứng sát góc tường, mặt tái mét, miệng mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Trên nền nhà, chiếc áo khoác cưới của cô Hà bị vò nát, rơi vãi xung quanh là mấy mảnh giấy nhỏ – giống như ảnh bị xé.

Chị tôi vội chạy tới ôm lấy cô Hà, dỗ dành. Mãi một lúc sau, cô mới nói được vài lời, giọng đứt quãng:

“Em… em thấy… có người… đứng ở góc phòng… mặc áo lam, tóc dài… nhìn em chằm chằm… bảo em là… ‘Đây không phải chỗ của cô’…”

Bố tôi vẫn đứng im lặng. Tôi thấy trong mắt ông có thứ gì đó… rất lạ. Như sợ hãi, như đau khổ, như dằn vặt.

Cô Hà sau đêm đó được chị tôi đưa lên phòng khách, nằm nghỉ tạm. Còn bố thì ngồi lặng thinh ở hiên nhà đến tận sáng. Trời chưa kịp hửng, ông đã cầm chổi quét sân, như thể bận rộn có thể làm mọi chuyện nhẹ đi.

Bữa sáng hôm ấy, cả nhà ăn trong im lặng. Cô Hà ngồi cạnh chị tôi, mắt thâm quầng, chẳng buồn ăn gì. Tôi có nhìn sang bố, nhưng ông chỉ cúi đầu húp vài thìa cháo loãng, không nói một lời.

Chúng tôi không nhắc lại chuyện đêm qua. Không phải vì né tránh, mà là không biết nên bắt đầu từ đâu. Cảm giác như mỗi người trong nhà đều có một nút thắt nhỏ trong lòng – và chưa ai đủ dũng cảm để gỡ nó ra.

Đến chiều, khi trời dịu nắng, tôi ra hiên thấy bố đang tưới cây. Ông lặng lẽ tưới từng gốc hoa nhài mẹ tôi trồng từ hồi còn sống. Nhìn ông lúc đó, tôi chợt thấy ông không giống một người vừa cưới vợ – mà giống một người vừa đánh mất điều gì đó mà ông giữ rất lâu.

“Bố…” – Tôi ngồi xuống bên cạnh – “Cô Hà… chắc sợ quá thôi. Mọi thứ mới quá.”

Ông khựng tay, nước từ vòi chảy tràn lên mặt đất. Rồi ông buông nhẹ câu:

“Không phải tại cô ấy… tại bố.”

Tôi không hiểu. Bố nhìn ra xa, giọng chậm rãi, nghèn nghẹn như tự nói với chính mình.

“Hồi còn sống, mẹ con luôn giữ căn phòng đó sạch sẽ, ấm cúng. Sau khi bà ấy mất, bố không thay đổi gì cả. Mỗi tối nằm ngủ, bố vẫn thấy mùi tóc bà… vẫn nghe tiếng kéo rèm… Nhưng bố không kể ai nghe, vì sợ người ta nghĩ mình già rồi lú.”

Tôi lặng người.

“Lúc cô Hà bước vào căn phòng ấy… bố thấy mình như đang phản bội mẹ con. Cảm giác đó… như ai đang nhìn. Không phải ma quỷ gì đâu… mà là ký ức. Mà ký ức thì chẳng ai xua đi được.”

Lần đầu tiên, tôi thấy bố tôi yếu đuối như vậy. Một người đàn ông từng một tay nuôi hai con ăn học, nay ngồi co lại dưới bóng chiều, như thể chính ông cũng đang lạc trong ngôi nhà của mình.

Tối hôm đó, tôi xin chị để cô Hà lại phòng khách, còn tôi vào dọn phòng ngủ của bố. Tôi lấy hết những tấm hình cũ treo trên tường xuống – những tấm ảnh mẹ tôi chụp ngày còn trẻ, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt dịu hiền. Tôi lau sạch bàn thờ, đổi chăn ga mới, mở cửa sổ cho thoáng. Phòng không còn mùi cũ nữa – chỉ còn gió mát và ánh sáng nhẹ len vào.

Sáng hôm sau, tôi ngồi nói chuyện với cô Hà. Lúc đầu cô còn e dè, nhưng rồi cũng dần mở lòng.

“Em không cố ý làm lớn chuyện đâu. Chỉ là… lúc bước vào phòng đó, em thấy có gì đó… xa lạ. Không phải do em sợ ma hay gì cả. Mà là… em thấy mình giống người chen vào một không gian không thuộc về mình.”

Tôi gật đầu, nói thật lòng:

“Em không chen vào đâu, cô ấy mất rồi. Cái em cần… là bước vào cùng bố, không phải thay ai.”

Cô Hà im lặng một lúc rồi bật cười nhẹ: “Nghe kỳ cục ghê… nhưng em hiểu.”

Tối đó, bố tôi lần đầu bước vào căn phòng đã được dọn lại. Cô Hà đi cùng ông. Không ai nói gì, nhưng tôi thấy họ nắm tay nhau rất nhẹ, như cách hai người bạn già chia nhau hơi ấm cuối ngày.

Từ sau hôm ấy, mọi chuyện dần trở lại bình thường. Cô Hà bắt đầu tự tay nấu vài món ăn đơn giản, trồng thêm mấy chậu lan ở ban công. Bố tôi lại tiếp tục thói quen sáng ra tưới cây, chiều đọc báo. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn bắt gặp ông đứng lặng bên tấm hình mẹ đặt ở bàn thờ, như đang kể chuyện cho bà nghe.

Một chiều, cô Hà gọi tôi ra vườn:

“Em định chuyển phòng ngủ. Mình có thể làm lại cái phòng nhỏ gần bếp. Em thấy nó sáng sủa hơn. Căn phòng cũ… để anh Tân giữ lại, như một chốn nghỉ ngơi riêng mỗi khi anh cần nhớ.”

Tôi gật đầu. Không phải vì chấp nhận cô là vợ kế của bố, mà vì tôi hiểu – đôi khi tình yêu không nằm ở việc thay thế ai đó, mà là biết khi nào nên lùi lại, khi nào nên bước tới.

Ngôi nhà ấy vẫn vậy – tường sơn cũ, cửa gỗ long đinh, mái ngói rêu xanh. Nhưng điều khác biệt là, giờ đây trong nhà không còn ai phải sống với bóng cũ một mình.

Bố tôi vẫn hay bảo:“Có những điều không cần phải quên… chỉ cần học cách sống cùng nó.”

Prev Article
Next Article

Related Articles

4 ‘chỗ hiểm’ đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông ‘sờ’ vào, kể cả chồng

4 ‘chỗ hiểm’ đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông ‘sờ’ vào, kể cả chồng

Con rể cầm sổ đỏ lấy 1 t.ỷ chữa b:ệ:nh cho mẹ vợ, 2 con trai chẳng ngó ngàng gì: Trước khi m:ất mẹ đưa cho con rể tờ 50 ngàn dặn đừng tiêu, đúng ngày giỗ đầu thì sự lạ xảy ra

Con rể cầm sổ đỏ lấy 1 t.ỷ chữa b:ệ:nh cho mẹ vợ, 2 con trai chẳng ngó ngàng gì: Trước khi m:ất mẹ đưa cho con rể tờ 50 ngàn dặn đừng tiêu, đúng ngày giỗ đầu thì sự lạ xảy ra

HOT NEWS

  • Bà lão đồng nát ăn măc bẩn thỉu vào ngân hàng rút tiết kiệm 2 triệu đồng để đóng học cho cháu và cái kết khiến cả phòng giao dịch chết lặng.
    Bà lão đồng nát ăn măc bẩn thỉu vào ngân hàng rút tiết kiệm 2 triệu đồng để đóng học cho cháu và cái kết …
  • Bà cụ bán nhà chia tiền cho 3 con gái, nhưng yêu cầu mỗi tháng gửi cho mình 3 triệu phụ dưỡng, ai cũng từ chối, chỉ có chị cả đồng ý
    Bà cụ bán nhà chia tiền cho 3 con gái, nhưng yêu cầu mỗi tháng gửi cho mình 3 triệu phụ dưỡng, ai cũng từ …
  • Cựu binh Mỹ trở lại Việt Nam tìm người phụ nữ mình từng yêu và có con với mình trong lúc chiến tranh, nhưng khi gặp lại, ông chết lặng vì phát hiện ra bà ấy chính là…
    Cựu binh Mỹ trở lại Việt Nam tìm người phụ nữ mình từng yêu và có con với mình trong lúc chiến tranh, nhưng khi …
  • Tôi đã ngủ với một người đàn ông lạ ở tuổi 65 – và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bàng hoàng…
    Tôi đã ngủ với một người đàn ông lạ ở tuổi 65 – và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bàng hoàng…
  • Sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng câu chuyện này chỉ mới bắt đầu, và bí mật đằng sau chiếc điện thoại ấy sẽ dẫn chúng tôi vào một cơn bão lớn hơn
    Sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng câu chuyện này chỉ mới bắt đầu, và bí mật đằng sau chiếc điện thoại ấy sẽ dẫn …
  • Của hồi môn mẹ tặng con dâu, 3 cây vàng, không nhiều nhưng là tấm lòng, từ nay con về nhà bố mẹ sống sẽ như con gái trong nhà
    Của hồi môn mẹ tặng con dâu, 3 cây vàng, không nhiều nhưng là tấm lòng, từ nay con về nhà bố mẹ sống sẽ …
  • Tôi không nhớ đã nắm tay cô bao lâu trong phòng sinh, chỉ nhớ khi y tá đặt đứa bé vào lòng mẹ, rồi sau đó cô quay sang tôi, mắt ướt
    Tôi không nhớ đã nắm tay cô bao lâu trong phòng sinh, chỉ nhớ khi y tá đặt đứa bé vào lòng mẹ, rồi sau …
  • Vợ tôi nằm nghiêng, quay lưng ra cửa, trên người cô ấy là chiếc váy màu hồng phấn, quen thuộc, nhưng… bị mặc trái
    Vợ tôi nằm nghiêng, quay lưng ra cửa, trên người cô ấy là chiếc váy màu hồng phấn, quen thuộc, nhưng… bị mặc trái
  • Chị gái ruột mất mới tròn 49 ngày, anh rể đã muốn tìm người chăm sóc cơm nước cho mình, tôi đến thắp hương chị gái thì bỗng dưng
    Chị gái ruột mất mới tròn 49 ngày, anh rể đã muốn tìm người chăm sóc cơm nước cho mình, tôi đến thắp hương chị …

Bài viết mới

  • Tôi âm thầm gọi cả 2 bên họ hàng tới nhà, chuẩn bị hẳn 10 mâm cỗ toàn vịt
    Tôi âm thầm gọi cả 2 bên họ hàng tới nhà, chuẩn bị hẳn 10 mâm cỗ toàn vịt
    Tám năm. Ba nghìn ngày đằng đẵng, thế giới của …
  • Lan, con ăn thử món này đi, mẹ làm hợp khẩu vị con đấy — bà Liên, mẹ chồng tôi, mỉm cười.
    Lan, con ăn thử món này đi, mẹ làm hợp khẩu vị con đấy — bà Liên, mẹ chồng tôi, mỉm cười.
    Ngày giỗ bà nội chồng, tôi – Lan – vốn …
  • Có hôm Mai tỉnh dậy nửa đêm, thấy chồng chưa về phòng, đi tìm thì thấy anh trong phòng mẹ, ánh mắt say sưa kỳ lạ.
    Có hôm Mai tỉnh dậy nửa đêm, thấy chồng chưa về phòng, đi tìm thì thấy anh trong phòng mẹ, ánh mắt say sưa kỳ …
    Mai từng tin rằng mình đã chọn đúng người đàn …
  • “Anh nhớ em… chỉ cần Hoa chịu thì anh sẵn sàng bỏ tất cả.”
    “Anh nhớ em… chỉ cần Hoa chịu thì anh sẵn sàng bỏ tất cả.”
    Hoa sinh ra ở một vùng quê nghèo miền Bắc. …
  • Có 60 triệu tiền phúng viếng của bố, các anh chị tôi chụm đầu cãi nhau ngay sau đám tang
    Có 60 triệu tiền phúng viếng của bố, các anh chị tôi chụm đầu cãi nhau ngay sau đám tang
    Bố mẹ tôi sinh được 5 người con, 3 trai, …
  • Cô tháo nhẫn ra, ném xuống nền gạch, một tiếng “ting” như đinh ghim vào mắt mọi người.
    Cô tháo nhẫn ra, ném xuống nền gạch, một tiếng “ting” như đinh ghim vào mắt mọi người.
    Ngày cưới, trời đổ mưa phùn từ lúc tờ mờ …
  • 2 em bé gái sinh đôi mất tích ở bệnh viện năm 1999, sau 26 năm gia đình vẫn mòn mỏi đi tìm thì người y tá năm xưa mới nói ra sự thật
    2 em bé gái sinh đôi mất tích ở bệnh viện năm 1999, sau 26 năm gia đình vẫn mòn mỏi đi tìm thì người …
    Năm 1999, trong một ca sinh tại bệnh viện phụ …
  • Trong ngày đưa vợ vào phòng sinh, tôi chạm mặt người yêu cũ của vợ đang đưa vợ anh ta sinh con, và cả hai đứa trẻ đều mang chung một đặc điểm kỳ lạ
    Trong ngày đưa vợ vào phòng sinh, tôi chạm mặt người yêu cũ của vợ đang đưa vợ anh ta sinh con, và cả hai …
    Tôi vốn ghét con số sáu. Không phải vì mê …
  • Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ hết 35 triệu, nói là chia đôi chi phí nhưng khi trả tiền không góp một đồng
    Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ hết 35 triệu, nói là chia đôi chi phí nhưng khi trả tiền không góp …
    Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ …
  • Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….
    Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….
    “Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]