Trời Sài Gòn nắng chang chang, cái nóng như thiêu đốt khiến mồ hôi túa ra trên gương mặt khắc khổ của ông Tư. Bộ đồ lao động lấm lem bùn đất, đôi giày rách bươm, ông bước vào chi nhánh ngân hàng giữa trung tâm thành phố. Cái mùi đất cát, mồ hôi bám trên người ông khiến mấy vị khách đang xếp hàng ngoảnh mặt, xì xào. Một bà trung niên đeo kính cận, tay ôm túi xách hàng hiệu, lườm ông rồi lấy khăn tay bịt mũi. “Hôi quá trời, ai cho ông này vô đây vậy?” bà ta lẩm bẩm, đủ to để ông Tư nghe thấy. Ông chỉ cúi đầu, đôi tay chai sần nắm chặt tờ giấy rút tiền nhàu nhĩ.
Quầy giao dịch đông nghịt, nhân viên ngân hàng, một cô gái trẻ với mái tóc búi cao và đồng phục xanh, liếc nhìn ông Tư từ xa. “Chắc lại xin đổi tiền lẻ,” cô ta thì thào với đồng nghiệp, giọng đầy khinh miệt. Ông Tư bước tới, đặt tờ giấy lên quầy, giọng khàn khàn: “Tôi muốn rút một trăm ngàn.” Cô nhân viên nhíu mày, miễn cưỡng nhập số tài khoản từ tấm thẻ cũ kỹ ông đưa. Mấy người xung quanh khúc khích cười, một anh chàng vest phẳng phiu đứng gần đó buông lời mỉa: “Một trăm ngàn mà cũng vào ngân hàng rút, tốn thời gian ghê.”
Máy tính bỗng kêu “tít” một tiếng. Cô nhân viên ngẩng lên, đôi mắt mở to, miệng há hốc. Màn hình hiện số dư tài khoản: 9.876.543.210 đồng. Cả phòng giao dịch bỗng im phăng phắc. Những ánh mắt khinh khi ban nãy giờ chuyển thành tò mò, rồi sững sờ. Cô nhân viên lắp bắp: “Dạ… dạ, thưa ông, ông chắc chắn chỉ rút… một trăm ngàn thôi ạ?” Ông Tư gật đầu, khuôn mặt vẫn bình thản, như thể con số khổng lồ kia chẳng liên quan gì đến mình.
Câu chuyện về ông Tư bắt đầu lan ra. Người ta đồn rằng ông từng là một doanh nhân thành đạt, nhưng gia đình tan vỡ vì một bi kịch. Vợ ông, bà Lan, qua đời trong một tai nạn xe hơi mười năm trước. Tai nạn đó không chỉ cướp đi người vợ ông yêu thương mà còn để lại đứa con trai duy nhất, Minh, bị liệt nửa người. Ông Tư từ bỏ công ty, bán hết tài sản để lo cho con, nhưng Minh, trong cơn tuyệt vọng, đã trách cha mình, cho rằng ông không đủ khả năng cứu mẹ. Hai cha con cắt đứt liên lạc từ đó. Ông Tư chọn sống như một người phụ hồ, làm việc quần quật, không bao giờ đụng đến số tiền trong tài khoản – số tiền ông để dành cho Minh, hy vọng một ngày con trai sẽ tha thứ.
Khi cô nhân viên in biên lai, một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ tấm thẻ ngân hàng cũ kỹ. Đó là một lá thư tay, nét chữ run rẩy của Minh: “Ba, con xin lỗi. Con đã sai khi trách ba. Con muốn gặp ba, nhưng con không còn nhiều thời gian nữa…” Lá thư được viết từ bệnh viện, nơi Minh đã qua đời vì bệnh nặng hai tháng trước. Ông Tư không bao giờ biết con trai đã tìm đến ngân hàng để lại lá thư này, hy vọng một ngày ông sẽ thấy.
Ông Tư cầm lá thư, đôi tay run rẩy. Đôi mắt ông đỏ hoe, nhưng không một giọt nước mắt rơi. Ông lặng lẽ nhận 100 ngàn đồng, bước ra khỏi ngân hàng, để lại sau lưng những ánh mắt ái ngại và sự im lặng nặng nề. Số tiền hàng tỷ đồng trong tài khoản giờ chẳng còn ý nghĩa, khi người ông muốn dành nó cho đã không còn trên đời.