“Ép ký cam kết ‘không đòi tiền bạc’, ngày rước dâu nhà tôi mang theo 10 cây vàng, một câu nói khiến cả họ nhà trai quỳ xuống xin rối rít”
Chuyện bắt đầu ngay sau buổi dạm ngõ.
Gia đình nhà trai mời tôi và con gái lên nói chuyện trước hôn lễ. Tưởng đâu để bàn chuyện cưới xin chu toàn, ai ngờ họ đẩy qua tờ giấy A4 in rõ ràng từng dòng chữ:
“Cam kết sau khi cưới sẽ không đòi hỏi sính lễ, không yêu cầu tiền bạc, không tranh chấp tài sản nếu ly hôn. Nếu vi phạm, bên nhà gái tự chịu mọi phí tổn.”
Tôi sững sờ. Con gái tôi ngồi cạnh, ánh mắt cụp xuống.
Tôi nhìn họ, cười nhạt:
“Các anh chị làm như nhà tôi đang cố gả con đi để đổi đời không bằng.”
Nhưng con tôi vẫn yêu, vẫn muốn cưới. Tôi đành gật đầu, ký vào tờ cam kết ấy với một nụ cười khó đoán.
Họ chắc mẩm: “Mồi ngon, ngoan hiền, không đòi hỏi gì, quá hời.”
Nhưng họ quên mất một điều: càng nghĩ mình khôn, càng dễ lòi đuôi.
Đến ngày rước dâu, cả họ nhà trai xếp hàng đợi trước cổng, tưởng sẽ được “đón gọn nhẹ”.Nhưng chưa đến 8h sáng, 5 chiếc xe sang biển đẹp lần lượt trờ tới – từ Mercedes, Audi đến Lexus bóng loáng. Đội nhà gái bước xuống như đám cưới nhà tài phiệt, người mang hoa, người bê lễ.
Dẫn đầu là tôi – mẹ cô dâu – khoác tay con gái bước xuống xe, tay xách một hộp đựng đúng 10 cây vàng, sáng loáng, có giấy xác nhận niêm phong.
Cả họ nhà trai há hốc miệng. Một ông bác vội lật đật hỏi nhỏ:
“Không phải bên nhà gái đã cam kết… không mang của hồi môn gì à?”
Tôi mỉm cười, đưa ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng:
“Đúng, chúng tôi cam kết không ‘đòi hỏi’. Nhưng tôi không nghèo đến mức phải đi xin. Tôi mang đến vì muốn.Nhưng nếu các vị thấy… không cần, tôi sẵn sàng mang về nguyên vẹn. Giấy cam kết vẫn còn hiệu lực đấy.”
Mặt chú rể tái mét. Mẹ chồng tương lai đứng dậy định nói gì thì… ông thông gia bất ngờ giật tờ cam kết, vò nát rồi xé toạc trước mặt tôi.
“Bỏ! Bỏ! Nhà tôi dốt, nói năng hồ đồ! Xin chị bỏ qua!”
Tôi vẫn đứng im, môi cong lên:
“Tôi không cần các người xé giấy. Tôi chỉ nói một câu thôi – kể từ giây phút này, không ai trong họ nhà anh có quyền coi con gái tôi là thấp kém hay dựa dẫm.Và nếu sau này con bé có rơi một giọt nước mắt, 10 cây vàng này sẽ biến thành… chi phí luật sư.”
Cả phòng chết lặng.
Chú rể quỳ gối, cúi đầu xin lỗi. Mẹ chồng thì mặt tái mét, miệng lắp bắp:
“Bà thông gia… tụi tôi sai… từ đầu tới cuối…”
Ngày hôm đó, đám cưới vẫn diễn ra.
Nhưng không ai còn dám mở miệng hỏi: “Nhà gái được bao nhiêu?”Vì họ biết: nhà gái không cần gì – chỉ cần biết tôn trọng là thứ đáng giá nhất.