Mai đã ký. Lá đơn ly hôn nằm lạnh lẽo trên bàn. Không còn nước mắt, không còn lời van xin, cô rời đi trong im lặng, chỉ để lại một câu:– “Chúng ta mệt rồi… Dừng lại đi.”
Tùng không nói gì. Thật ra anh không biết phải nói gì. Bao lần cãi vã, bao lần cô khóc, bao lần anh lặng im… giờ đây dồn nén lại thành sự trống rỗng. Trong anh chỉ còn lại một mớ hỗn độn giữa giận dữ và bất lực. Anh đổ lỗi cho cô – rằng Mai quá nhạy cảm, quá dễ tổn thương. Rằng cô không hiểu cho áp lực công việc, không cảm thông khi anh bận rộn.
Nhưng có đúng vậy không?
Anh cúi xuống, định gom mảnh kính vỡ lại, thì bỗng một tờ giấy nhỏ rơi ra từ phía sau khung ảnh. Tờ giấy cũ, được gập làm tư, viền giấy đã úa màu. Tò mò, Tùng mở ra.
Là nét chữ quen thuộc của Mai – mềm mại, cẩn thận, và đầy yêu thương:
“Nếu anh đang đọc lá thư này, có lẽ bức ảnh cưới của chúng ta đã không còn nằm yên trên kệ. Có lẽ… chúng ta vừa cãi nhau. Hoặc tệ hơn, vừa chia tay.
Em viết điều này không phải để trách móc, mà là để nhắc anh – và cũng nhắc chính em – lý do tại sao chúng ta bắt đầu.
Em từng yêu anh vì những điều nhỏ bé: cách anh cầm tay em giữa phố đông, cách anh ngồi hàng giờ nghe em kể chuyện vặt, cách anh lau nước mắt cho em khi cha mất.
Em biết cuộc sống không dễ dàng. Nhưng nếu có thể, em mong chúng ta học cách lắng nghe nhau nhiều hơn.
Nếu một ngày anh mệt mỏi, chỉ cần nói… Em sẽ lặng im nắm tay anh.
Đừng im lặng mãi. Đừng để những khoảng cách nhỏ hóa thành vết rạn.
Em không cần một người chồng hoàn hảo. Em chỉ cần một người… không buông tay.”
Tùng đọc đến dòng cuối, mắt anh nhòe đi lúc nào không hay.
Anh nhớ ra rồi. Bức thư này, Mai đã viết vào đêm trước đám cưới. Cô từng nói: “Em có một bất ngờ nho nhỏ giấu sau khung ảnh cưới.” Nhưng rồi thời gian cuốn đi, anh chưa bao giờ tò mò hỏi lại.
Tùng ngồi thẫn thờ giữa căn phòng ngổn ngang. Anh nhìn quanh – mọi thứ vẫn như cũ: ghế sô pha màu be cô chọn, tấm rèm cửa in hoa nhỏ, chén bát Mai rửa xong còn úp trên kệ. Chỉ có điều… cô không còn ở đây nữa.
Không kịp suy nghĩ, Tùng lao ra ngoài, phóng xe như điên về căn hộ mà anh biết Mai đang thuê tạm.
Trời đổ mưa. Cơn mưa giữa mùa hè như trút nước, lạnh buốt cả người. Anh không mặc áo mưa, không mang theo gì ngoài bức thư đã nhàu và chiếc ảnh cưới bị vỡ khung.
Gõ cửa. Không ai trả lời.
Anh gọi:– “Mai! Là anh đây! Là Tùng đây!”
Vẫn im lặng.
Anh ngồi phệt xuống trước cửa, mặc kệ mưa xối xả. Anh đọc to từng chữ trong lá thư – giữa hành lang tầng ba vắng lặng, giữa tiếng mưa ào ạt.
– “…Em chỉ cần một người không buông tay… Em chỉ cần một người không buông tay…”
Cánh cửa khẽ mở ra. Mai đứng đó, áo len khoác vội, tóc còn ướt.
Cô không nói gì. Chỉ nhìn anh.
– “Anh xin lỗi…” – Tùng nghẹn ngào – “Anh đã quên mất em cần gì. Anh tưởng chỉ cần cố gắng kiếm tiền là đủ. Nhưng anh sai rồi. Em cần một người lắng nghe, một người hiểu em, không phải một cái ví biết đi.”
Mai vẫn im lặng.
Anh tiếp:– “Nếu em còn một chút tin anh… nếu em còn một chút yêu… hãy cho anh một cơ hội. Một lần thôi. Đừng buông tay. Đừng rời đi như vậy…”
Giữa tiếng mưa, giọng anh run run. Anh đưa cô bức thư nhàu nát.
Mai cầm lấy. Cô lặng lẽ đọc lại chính những dòng mình từng viết.
Đôi mắt cô đỏ hoe.
Rồi rất khẽ, cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
Không lời trách móc. Không lời hứa hẹn.
Chỉ là… họ ngồi cạnh nhau, trong cơn mưa, tay nắm lấy tay – như những ngày đầu đầy vụng dại nhưng chân thành.
Hạnh phúc không đến từ những lời ngọt ngào, mà đến từ sự can đảm dừng lại, lắng nghe – và nắm tay nhau thêm một lần nữa.