Tôi quen Lành trong một lần đi công tác ở vùng cao. Em là cô gái câm, mồ côi từ nhỏ, sống nhờ làm thuê cho quán cơm ven đường. Gầy guộc, lam lũ, nhưng ánh mắt lại khiến tôi ám ảnh mãi. Lành không nói được, nhưng luôn nhìn thẳng vào người đối diện như thể đang cố lắng nghe cả thế giới bằng ánh mắt.
Không hiểu vì sao, tôi thấy thương em nhiều đến vậy. Cũng vì chuyện này mà tôi cãi nhau với cả nhà. Mẹ tôi khó chịu ra mặt:
“Người câm, không bố mẹ, không biết gốc tích… cưới về làm gì? Người ta lấy vợ về để sinh con đẻ cái, san sẻ, chứ không phải để rước thêm cái nghiệp!”
Tôi bỏ ngoài tai. Tôi tin chỉ cần sống tử tế, mọi thứ sẽ ổn.
Tôi cưới Lành. Dù không nói được, em là người vợ đảm đang: dậy sớm nấu ăn, chăm lo bố mẹ chồng, giặt giũ cơm nước không ai chê vào đâu được. Dần dần, bố mẹ tôi cũng bớt định kiến.
Rồi Lành mang thai. Cả nhà như thay đổi hẳn. Mẹ tôi đi khoe với hàng xóm:
“Nó tuy câm nhưng khéo léo, có phúc đức lắm, có thai ngay năm đầu là tốt số!”
Tôi cứ ngỡ cuộc đời đã yên.
Cho đến cái ngày em sinh con — và thốt ra câu nói đầu tiên trong đời
Ngày em chuyển dạ, tôi lo sốt vó. Vì không thể nói, mọi cơn đau, mọi tín hiệu đều chỉ được em cố gắng dùng tay siết lấy áo tôi mà ra hiệu. Tôi nắm tay em suốt từ phòng chờ cho đến lúc y tá ẵm đứa bé ra — là một bé trai.
Tôi rưng rưng nước mắt, hôn lên trán em, thì đột nhiên…
“Anh ơi, nó… nó không giống anh…”
Tôi chết lặng. Em… vừa cất tiếng nói?
Không ai tin được vào tai mình. Y tá, mẹ tôi, cả bác sĩ trong phòng đều quay lại, sững sờ.
Và câu nói tiếp theo của em khiến mọi thứ vỡ vụn:
“Là con của anh họ anh.”
Tất cả đổ sập — và quá khứ đau lòng của người vợ câm bị phơi bày
Tôi điếng người. Em bật khóc. Tiếng nói khàn đặc, run rẩy. Bao năm trời em giả câm — không phải vì khiếm khuyết, mà vì một nỗi sợ hãi khôn cùng.
Mẹ tôi tái mặt. Tôi gầm lên, bắt em phải nói rõ từng chữ. Lành gào lên:
“Ngày anh đưa em về, em mang thai được 1 tháng… Em đã định bỏ, nhưng bác sĩ bảo nếu bỏ nữa, em sẽ không còn có con được nữa. Em không dám nói… không dám nói…”
Hóa ra, người anh họ tôi, năm ấy cũng cùng tôi lên vùng cao, đã cưỡng ép em. Em từng tìm đến trại mồ côi, xin được nhận vào ở, và giả câm từ ngày đó — vì sau biến cố ấy, mỗi lần mở miệng là em lên cơn hoảng loạn, nghẹn thở.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cả người rã rời. Mẹ tôi khóc như chưa từng được khóc. Cả nhà tôi như vừa nổ tung.
Tôi định đưa đơn ly hôn… nhưng rồi điều bất ngờ xảy ra
Tôi đưa con đi xét nghiệm ADN. Kết quả đúng như lời em nói.
Tôi lạnh lùng viết đơn ly hôn, đặt lên bàn. Nhưng đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nhớ lại ba năm qua — một người phụ nữ câm, cam chịu, lặng lẽ chăm sóc cả gia đình, chịu bao nhiêu ánh nhìn dị nghị, chưa từng hé răng một lời đòi hỏi.
Em có lỗi. Nhưng tôi không thể phủ nhận: nếu tôi không mang em về, em đã chẳng phải gồng gánh nỗi đau này một mình.
Sáng hôm sau, tôi vào phòng thì thấy em đang viết một lá thư tay. Em khóc, đặt tờ giấy lên bàn và bế con đi. Trong thư, em viết:
“Em xin lỗi vì đã phá hỏng mọi thứ. Em từng chỉ ước có một gia đình. Nhưng em không đáng có nó, nên em sẽ đi. Con là lỗi của em. Em không dám xin tha thứ… chỉ mong anh sống tốt.”
6 tháng sau, tôi thấy em giữa phố — và cú twist cuối cùng
Tôi vô tình bắt gặp Lành bế con đứng trước một quán ăn nhỏ, xin việc. Em gầy sọp, mặt hốc hác. Tôi bế con, nó nhận ra tôi ngay — và lần đầu tiên gọi “ba”.
Tôi không khóc, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay em. Tôi nói:
“Lỗi không phải của em. Là tôi đã không bảo vệ em khỏi chính người thân của mình.”
Chúng tôi quay về, làm lại từ đầu. Đứa trẻ ấy — tuy không phải máu mủ của tôi, nhưng suốt đời này, tôi sẽ không để nó lớn lên với cảm giác như mẹ nó từng mang: bị bỏ rơi, không có tiếng nói, không được làm người.