Tôi năm đó vừa tròn 24, có công việc ổn định, bạn trai lâu năm thì vừa cầu hôn. Cứ tưởng cuộc đời đang sang trang, ai ngờ… một cú điện thoại từ quê đã cắt phăng mọi dự định.
Mẹ tôi bảo:
“Về quê đi con, có mối này ổn định lắm, hơn 40 tuổi, chưa vợ, nhà giàu, hiền lành. Cưới xong là bố mẹ con được đứng tên căn nhà 3 tầng mới xây ngoài mặt đường quốc lộ.”
Tôi chết sững:
“Sao lại ép con cưới người hơn gấp đôi tuổi con?”
Mẹ tôi cười nhạt:
“Đàn ông già chút mới biết lo. Lúc mẹ cưới bố mày cũng đâu yêu đương gì, nhưng sống vẫn ổn đấy thôi. Với lại, tụi mày yêu đương kiểu gì, bao năm không mua nổi cái xe máy mới?”
Tôi phản đối đến cùng, dọa bỏ nhà đi. Nhưng đến ngày đăng ký kết hôn, tôi vẫn bị kéo tay ký vào sổ hồng và giấy đăng ký cưới.
Đổi lại, bố mẹ tôi ôm sổ đỏ căn nhà mới toanh, khoe rầm rộ cả xóm.
“Con gái mà… gả đi đổi lại cả gia sản, vậy là quá hời rồi.”
Hai tháng sau đám cưới.
Tôi im lặng, không điện thoại, không nhắn tin, không về thăm quê. Chồng tôi – đúng như lời đồn – là một người đàn ông giàu có nhưng lạnh lùng, độc đoán và gia trưởng.
Tôi sống trong ngôi nhà như cung điện, nhưng chỉ như món đồ sưu tầm. Không bạn bè. Không quyền quyết định. Không yêu thương.
Ngày tôi mất tiếng hoàn toàn trên mạng xã hội, gia đình nghĩ tôi sống sung sướng nên kiêu.
Đến tuần thứ tám, họ nhận được một thùng hàng chuyển phát nhanh.
Ghi rõ:
“Gửi: Bố mẹ. Người gửi: Đứa con gái bán mình đổi lấy căn nhà ba tầng.”
Vừa mở ra, cả nhà chết điếng.
Bên trong là:
Một tập hồ sơ bệnh viện, kết luận: “Sang chấn tâm lý – rối loạn lo âu cấp độ nặng.”
Một chiếc điện thoại cũ, bên trong lưu 3 đoạn clip quay lại cảnh tôi bị chồng quát mắng, đập bàn, nhốt trong phòng tối vì dám xin đi làm lại.
Một chiếc váy cưới tôi mặc hôm đó, bị xé một nửa, dính lem bẩn – như lời nhắn không lời: “Hôm đó chỉ là vở diễn.”
Cuối cùng là 1 bản sao kê ngân hàng, trong đó có 2 dòng chuyển khoản:
Từ: Tên tôi – Gửi: Bố mẹ – Nội dung: “Tiền trả lại căn nhà 3 tầng.”
Từ: Bạn trai cũ tôi – Gửi: Tên tôi – Nội dung: “Anh đợi em. Về đi là được.”
Bố mẹ tôi tái mặt.
Cả nhà xôn xao. Họ hàng chỉ trích:
“Tưởng đổi đời, hóa ra đổi bằng con gái mình à?”
Chiều hôm đó, bố mẹ tôi bưng mâm lễ, sang nhà thông gia, quỳ gối giữa sân, khóc lóc van xin:
“Cho chúng tôi đón con bé về… nó còn trẻ quá, không biết gì…”
Chồng tôi không nói gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn, mắt lạnh tanh.
Tôi lúc ấy đã về tới cổng làng, đứng từ xa nhìn lại, lòng chẳng buồn, chẳng giận.
“Họ cần một bài học. Tôi cho họ.
Họ cần mất mát mới biết giá trị của một người con không phải nằm ở căn nhà – mà nằm ở việc nó từng sẵn sàng hy sinh cả giấc mơ để họ có được thứ gọi là ‘đổi đời’.”
Tối hôm đó, dân trong làng truyền tai nhau:
“Đừng gả con gái như bán đất. Vì có khi sau này, cả nhà phải bán rẻ danh dự mới mong chuộc lại được nó.”