Từng là người đàn ông có tất cả: tiền tài, quyền lực và một người vợ dịu dàng như sương mai, nhưng chỉ vì một cơn ghen mù quáng, Hoàng – vị tỷ phú nổi danh đất Bắc – đã đánh mất điều quý giá nhất đời mình.
Năm ấy, Hoàng và Vy là cặp đôi khiến bao người ngưỡng mộ. Vy không xuất thân trâm anh thế phiệt, cô chỉ là một giáo viên dạy văn bình thường, nhưng chính sự chân thành, dịu dàng và cách cô hiểu được những nỗi cô đơn sâu kín trong lòng một người đàn ông thành đạt như Hoàng đã khiến anh say mê. Họ yêu nhau và kết hôn sau 2 năm hẹn hò, mặc cho bao lời dị nghị về sự “không môn đăng hộ đối”.
Cuộc sống tưởng chừng viên mãn thì tai họa ập đến – không phải từ bên ngoài, mà từ lòng nghi ngờ của chính Hoàng.
Một ngày đầu đông năm ấy, trợ lý của Hoàng đưa cho anh vài tấm ảnh: Vy đang nói chuyện thân mật với một người đàn ông lạ, tay cô đặt trên bụng, ánh mắt trìu mến. Hoàng sững sờ, rồi giận dữ đến mất kiểm soát. Anh không hỏi Vy một lời, chỉ lạnh lùng nói đúng một câu:
— Cô có thể dọn đồ ra khỏi nhà ngay trong hôm nay. Tôi không muốn gặp lại cô nữa.
Vy không khóc, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn tột cùng, rồi lặng lẽ rời đi. Khi cô quay đi, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống – không phải vì bị đuổi, mà vì anh không tin cô.
Năm tháng trôi qua, Hoàng chìm đắm vào công việc, sống như một cái bóng. Anh không yêu thêm ai, cũng không tìm hiểu thêm về Vy. Mỗi lần nhớ đến, trong lòng anh lại dấy lên những cảm xúc mâu thuẫn: đau đớn, giận dữ, và một chút gì đó giống như hối hận.
Một buổi chiều cuối thu, khi lá vàng rơi đầy lối đi vào biệt thự, một người phụ nữ xuất hiện trước cánh cổng nhà Hoàng. Cô mặc chiếc áo len giản dị, tay nắm tay hai đứa trẻ khoảng 4 – 5 tuổi. Người gác cổng vừa định đuổi đi thì cánh cổng bật mở. Hoàng, tình cờ nhìn qua màn hình camera, đã đứng hình khi thấy người phụ nữ ấy – là Vy.
Anh bước ra, tim đập mạnh như trống dồn. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén bỗng vỡ òa khi anh nhìn thấy hai đứa trẻ. Một bé trai và một bé gái, đôi mắt to tròn, khuôn mặt hao hao quen thuộc đến kỳ lạ. Nhưng điều khiến Hoàng choáng váng nhất – là đôi mắt của chúng. Đôi mắt ấy… chính là bản sao của anh thuở nhỏ.
Anh không nói được lời nào, chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai đứa bé. Vy im lặng một lúc lâu, rồi khẽ lên tiếng:
— Đây là Bin và Bon… con của anh.
Hoàng như bị ai đó đánh mạnh vào ngực. Anh lùi lại một bước, mặt tái nhợt.
— Em nói… chúng là… con anh?
Vy gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:
— Em định nói với anh ngày hôm ấy, rằng em mang thai. Người đàn ông mà anh thấy… là bác sĩ sản khoa của em. Em tưởng anh sẽ hỏi, sẽ tin em. Nhưng anh không cho em cơ hội…
Hoàng ngã khụy xuống bậc thềm, hai tay ôm đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Cảm giác tội lỗi dày vò như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực.
— Trời ơi… Vy… anh đã… anh đã sai rồi… Em có biết 5 năm qua anh sống thế nào không? Anh không ngày nào thôi nghĩ về em… nhưng anh quá sĩ diện, quá ngu ngốc…
Vy cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng. Bon – bé gái – nhìn Hoàng, ngập ngừng:
— Chú ơi… sao chú khóc?
Hoàng nghẹn ngào:
— Chú… là bố của con… là một người bố tệ nhất trên đời…
Bin – bé trai – ngơ ngác hỏi mẹ:
— Mẹ ơi, đây là bố hả?
Vy gật đầu, rồi quay sang Hoàng:
— Anh không tệ. Chỉ là… đã từng không hiểu em.
Hôm đó, căn biệt thự từng lạnh lẽo nay bỗng tràn ngập tiếng cười trẻ thơ. Hoàng nắm tay hai đứa nhỏ, đưa chúng đi xem từng bức ảnh, từng món đồ chơi anh đã mua từ nhiều năm trước mà không dám mở ra – chỉ vì hy vọng một ngày nào đó, Vy sẽ quay lại.
Bữa cơm tối hôm ấy, lần đầu tiên sau 5 năm, Hoàng được ngồi bên một gia đình đúng nghĩa. Anh rót cho Vy ly nước, ánh mắt tràn đầy biết ơn và hối hận:
— Vy… tha thứ cho anh được không? Anh không dám mong em quay lại… nhưng nếu có thể… hãy để anh chuộc lại lỗi lầm. Không chỉ với em, mà với cả hai thiên thần này nữa.
Vy mỉm cười, giọt nước mắt lăn dài:
— Em đã tha thứ… từ lâu rồi. Chỉ mong anh đủ dũng cảm để nhận ra điều gì là quan trọng nhất.
Ngoài sân, những chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi nhẹ. Một chương mới đã mở ra – không phải bắt đầu từ sự hoàn hảo, mà từ sự ăn năn chân thành. Và đó, mới chính là tình yêu thật sự.