Trên chuyến bay từ Singapore về Việt Nam, vị tỷ phú Lâm Khánh – người từng nổi tiếng khắp thương trường với khối tài sản khổng lồ và những thương vụ táo bạo – chọn khoang hạng thương gia để nghỉ ngơi. Ông vốn là người khó bộc lộ cảm xúc, luôn giữ vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt dừng lại nơi dãy ghế bên kia, cả thế giới như khựng lại.
Ngồi đó là Mai – người yêu cũ của ông cách đây gần chục năm. Thời trẻ, cả hai từng có một mối tình rất đẹp nhưng vì khác biệt về định hướng, Mai chọn rời xa, còn Khánh lao đầu vào sự nghiệp. Những tưởng quá khứ đã chôn vùi sau lớp bụi thời gian, thế nhưng giờ đây, Mai lại ngồi cách ông chỉ vài bước chân.
Điều khiến Khánh không khỏi sững sờ chính là hai cậu bé sinh đôi bên cạnh Mai. Cả hai khoảng sáu, bảy tuổi, đôi mắt sáng, sống mũi cao, nụ cười tinh nghịch – và tất cả… giống hệt ông. Giống đến mức như thể nhìn vào gương thời thơ ấu.
Khánh lặng người. Một tỷ phú từng ký hợp đồng hàng tỷ đô mà chưa từng run tay, nay lại thấy tim đập dồn dập. Trong đầu ông hiện lên hàng loạt câu hỏi: Liệu có phải…? Sao Mai chưa bao giờ nói gì? Tại sao lại giấu ông suốt bao năm?
Tiếp viên mời ông dùng rượu vang, nhưng Khánh chẳng còn tâm trí nào. Ông lặng lẽ quan sát, từng cử chỉ nhỏ của hai đứa bé, vừa ngỡ ngàng, vừa day dứt. Và ở phía bên kia, Mai dường như cũng nhận ra ánh nhìn ấy. Khoảnh khắc bốn ánh mắt chạm nhau, cả không gian như đóng băng.
Trong suốt chặng bay, ký ức xưa cũ dồn dập ùa về trong đầu Khánh. Ngày ấy, khi còn tay trắng, ông và Mai đã từng nắm tay nhau đi qua những ngày khó khăn nhất. Mai giản dị, chân thành, còn Khánh thì đầy tham vọng. Nhưng khi công việc cuốn ông đi, khoảng cách giữa họ lớn dần. Mai từng nhiều lần trách: “Anh chỉ yêu công việc, còn em luôn đứng sau lưng anh như cái bóng.”
Cuối cùng, Mai rời đi trong im lặng, để lại một khoảng trống khiến Khánh lao vào thương trường như con thú bị thương. Thành công đến, tài sản chất cao như núi, nhưng ông luôn cảm thấy thiếu điều gì đó.
Giờ đây, nhìn thấy hai đứa trẻ kia, bao nghi ngờ và hối tiếc càng dâng lên. Đôi mắt, nụ cười… không lẫn đi đâu được. Ông nhớ lại năm Mai biến mất, chẳng một lời từ biệt rõ ràng, chỉ biết cô ra nước ngoài. Ông có tìm, nhưng rồi bận rộn, dần buông xuôi.
Chuyến bay dài, Khánh đấu tranh với chính mình. Ông muốn đứng dậy, bước tới, hỏi thẳng: “Chúng có phải con anh không?” Nhưng lý trí lại ngăn cản. Nếu thật sự là con ông, tại sao Mai lại chọn cách giấu kín? Và liệu hai đứa trẻ đã quen với một thế giới không có ông, ông có quyền chen vào không?
Trong lúc ông trăn trở, một cậu bé quay sang làm rơi chiếc bút màu xuống lối đi. Khánh nhặt lên, đưa trả, và ngay khi ánh mắt cậu bé chạm ông, một nụ cười vô tư nở ra. “Cảm ơn chú.” – giọng nói trong trẻo khiến tim Khánh như bị siết chặt.
Mai thoáng lúng túng, ánh mắt tránh đi. Khánh hiểu rằng, cô đang sợ hãi điều gì đó.
Máy bay hạ cánh trong ánh chiều vàng. Hành khách lần lượt xuống, nhưng Khánh quyết không để cơ hội này trôi qua. Ông bước nhanh, bắt kịp ba mẹ con nơi cửa ra.
“Mai.” – ông gọi, giọng khàn đặc.
Mai khựng lại, gương mặt thoáng biến sắc. Hai đứa nhỏ ngơ ngác nhìn. Khánh đứng trước mặt cô, hàng trăm cảm xúc dồn nén, cuối cùng bật thành một câu: “Chúng… là con anh, đúng không?”
Mai im lặng. Bàn tay siết chặt quai túi. Mất vài giây, cô mới cất giọng run rẩy: “Em không định để anh biết. Em sợ… anh sẽ nghĩ em tìm đến vì tiền, vì danh vọng của anh.”
Khánh lắc đầu, mắt hoe đỏ. “Anh không quan tâm điều gì khác. Anh chỉ muốn biết sự thật. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.”
Hai đứa trẻ tò mò nhìn mẹ, rồi nhìn Khánh. Cậu bé lớn hơn khẽ hỏi: “Mẹ, chú ấy là ai?” Mai cúi xuống, ôm lấy hai con, nước mắt chực rơi.
Khánh nhìn cảnh đó, trái tim vừa đau, vừa hạnh phúc. Đời ông từng thắng bại trên thương trường, nhưng giây phút này, tất cả thành công đều nhỏ bé trước sự tồn tại của hai đứa trẻ.
Cuối cùng, Mai gật đầu, thì thầm: “Phải, chúng là con anh.”
Khoảnh khắc ấy, Khánh cảm thấy như được sống lại. Không phải tiền bạc, không phải địa vị, mà chính hai sinh linh kia mới là “tài sản” vô giá mà ông từng đánh mất.
Ông khẽ quỳ xuống, mở vòng tay. Hai đứa bé còn ngần ngại, nhưng rồi cũng tiến lại gần. Nụ cười ngây thơ của chúng làm Khánh lặng người – và lần đầu tiên sau nhiều năm, vị tỷ phú ấy rơi nước mắt.