Mai từng tin rằng mình đã chọn đúng người đàn ông để gắn bó cả đời. Hùng – chồng cô – hội tụ mọi phẩm chất mà một người phụ nữ trẻ mơ ước: khéo léo, ngọt ngào, và luôn biết cách khiến người khác hài lòng. Trong mắt bạn bè, Mai may mắn vô cùng.
Sau lễ cưới giản dị, Mai cùng Hùng về sống trong căn nhà nhỏ của mẹ mình – bà Liên. Bố Mai mất sớm, một mình bà tần tảo nuôi con. Mai nghĩ: “Có chồng bên cạnh, lại có mẹ kề bên, chắc chắn cuộc sống sẽ ấm áp hơn.” Nhưng cô đâu ngờ, từ đó những cơn sóng ngầm bắt đầu dậy lên.
Ngay từ những ngày đầu, Hùng nhanh chóng chiếm trọn cảm tình của bà Liên. Anh săn sóc từng chút: bữa cơm, giấc ngủ, thậm chí còn nhớ rõ sở thích nhỏ bé như bà thích uống trà nhài thay vì trà sen, thích ăn canh mồng tơi hơn là canh rau cải.
Ban đầu, Mai hạnh phúc lắm. Cô còn khoe với bạn:— Chồng tớ hiếu thảo cực, còn quan tâm mẹ hơn cả tớ nữa.
Bạn bè chỉ biết trầm trồ.
Nhưng càng ngày, những hành động “thân thiết quá mức” ấy lại khiến Mai ngờ vực. Buổi tối, Hùng hay sang phòng bà Liên trò chuyện. Lúc thì anh giúp chỉnh cái đèn bàn, lúc lại hỏi han chuyện ngày xưa. Có hôm Mai tỉnh dậy nửa đêm, thấy chồng chưa về phòng, đi tìm thì thấy anh đang ngồi nghe mẹ kể chuyện tuổi trẻ, ánh mắt say sưa kỳ lạ.
Mai nhắc khéo:— Anh à, muộn rồi, để mẹ nghỉ ngơi.Hùng chỉ cười:— Ừ, anh chỉ muốn trò chuyện cho bà vui thôi.
Mai im lặng, nhưng trong lòng lăn tăn.
Thời gian trôi, Mai nhận ra sự thay đổi trong chính hạnh phúc gia đình. Hùng dần ít trò chuyện với vợ, nhưng lại ngày một quan tâm bà Liên nhiều hơn. Anh để ý đến từng cái nhíu mày của mẹ vợ, còn Mai thì bị gạt sang một bên.
Một lần, Mai than thở:— Anh ơi, cuối tuần mình đi xem phim đi, lâu rồi chưa có dịp hẹn hò.Hùng chau mày:— Nhưng anh đã hứa chở mẹ đi chợ hoa rồi. Em đi cùng cũng được.
Mai cười gượng. Những buổi tối vốn thuộc về hai vợ chồng giờ biến thành những cuộc chuyện trò mẹ chồng – con rể.
Đỉnh điểm là một hôm, Mai nấu canh hơi mặn. Bà Liên chưa kịp nói gì thì Hùng đã nhanh miệng:— Mẹ ăn ít thôi, để con mai đi chợ, nấu lại cho mẹ. Mai còn vụng, mẹ đừng trách.
Mai lặng người. Chồng cô – người từng một mực bảo vệ vợ – giờ lại “đứng về phía mẹ” đến mức phủ nhận tất cả nỗ lực của cô.
Không chỉ dừng ở việc quan tâm, Hùng còn bắt đầu can thiệp vào chuyện tiền bạc của bà Liên. Anh gợi ý bà nên đưa sổ tiết kiệm để anh “giúp quản lý cho an toàn”. Ban đầu bà Liên từ chối, nhưng với những lời ngọt ngào và sự săn sóc hằng ngày, bà dần xiêu lòng.
Mai phản đối:— Tiền của mẹ, để mẹ giữ. Anh không nên động vào.Hùng mỉm cười, giọng ngọt như mật:— Anh chỉ muốn chắc chắn mẹ không bị lừa thôi. Em lo xa quá.
Bà Liên nghe vậy lại càng tin con rể, trách Mai:— Mẹ còn chẳng lo, sao con lúc nào cũng nghĩ chồng mình xấu xa?
Mai bàng hoàng. Cô thấy mình như bị gạt ra khỏi chính gia đình.
Một đêm, Mai chợt khát nước, đi xuống bếp. Vừa bước tới phòng khách, cô khựng lại khi nghe tiếng thì thầm. Cánh cửa phòng bà Liên khép hờ, ánh đèn hắt ra.
Trong đó, giọng Hùng thấp giọng:— Chỉ cần mẹ ký ủy quyền, sổ đỏ sẽ mang tên con. Khi đó, mẹ không còn phải lo gì nữa, cả con, cả Mai đều được nhờ.
Giọng bà Liên ngập ngừng:— Nhưng… đây là tài sản cha nó để lại, mẹ sợ Mai không đồng ý.— Mai thì biết gì chứ! — Hùng bật cười khẩy. — Con sẽ lo hết. Mẹ tin con đi.
Mai chết lặng. Toàn thân cô run rẩy, tim đập thình thịch. Hóa ra, tất cả sự “hiếu thảo” của Hùng chỉ là màn kịch để chiếm đoạt tài sản.
Sáng hôm sau, Mai quyết định đối mặt. Khi ba người ngồi ăn sáng, cô nhìn thẳng vào Hùng:— Anh muốn gì ở gia đình này? Tình cảm hay chỉ là tài sản?
Hùng thoáng sững lại, rồi bình tĩnh mỉm cười:— Em nói gì vậy? Anh chỉ muốn mẹ được yên tâm.Mai đập tay xuống bàn:— Em nghe hết đêm qua rồi! Anh đừng giả vờ nữa.
Không khí lặng đi. Bà Liên hoang mang:— Mai, con nghe nhầm rồi. Hùng nó thương mẹ thật mà…
Nhưng ánh mắt né tránh của Hùng đã nói lên tất cả.
Mai nghẹn ngào:— Mẹ, nếu mẹ còn tin anh ta, con sẽ ra khỏi nhà này.
Bà Liên nhìn con gái, rồi nhìn con rể. Hình ảnh Hùng những ngày qua hiện lên trong đầu bà: ngọt ngào, săn sóc, nhưng ẩn chứa điều gì đó không thật. Bà bắt đầu thấy rùng mình.
Sau vài ngày suy nghĩ, bà Liên lặng lẽ đem chuyện hỏi luật sư quen. Khi biết Hùng thực sự có ý định chiếm đoạt tài sản, bà sụp đổ.
Trong bữa cơm cuối cùng, bà đặt sổ đỏ và giấy tờ lên bàn, giọng run run:— Tất cả những gì cha Mai để lại, mẹ sẽ không để ai động vào. Hùng, con hãy rời khỏi đây.
Hùng biến sắc:— Mẹ! Sao mẹ có thể…— Đủ rồi! — Mai ngắt lời. — Anh không còn chỗ trong gia đình này nữa.
Hùng gào lên, nhưng rồi đành bỏ đi, mang theo bộ mặt căm hận.
Từ ngày đó, Mai cùng mẹ sống bình yên trở lại. Cô thấm thía rằng, sự ngọt ngào thái quá đôi khi che giấu âm mưu thâm hiểm. Và rằng, hạnh phúc không chỉ nằm ở việc chọn người chồng khéo léo, mà ở chỗ nhận ra đâu là tình cảm thật, đâu là dối trá.
Mai từng nghĩ mình may mắn khi lấy được người chồng biết “chiều lòng thiên hạ”. Nhưng cuối cùng, cô mới hiểu, thứ ngọt ngào mà không xuất phát từ chân thành chỉ là cái bẫy. Và chỉ khi dám đối mặt, cô mới bảo vệ được mẹ, bảo vệ được mái ấm vốn suýt rơi vào tay kẻ tính toán.