Vừa hết cữ, tôi ôm con về nhà chồng với niềm tin rằng từ nay sẽ bắt đầu một hành trình làm mẹ trọn vẹn. Nhưng tôi không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng.
Căn nhà 9,6 tỷ – hồi môn bố mẹ ruột cho tôi khi về làm dâu – tôi vẫn coi là chốn an yên của cả gia đình nhỏ. Thế nhưng, vừa trở về, tôi đã thấy cảnh tượng khiến tim mình thắt lại: em chồng cùng bạn trai đang ngang nhiên dọn vào ở, quần áo, vali chất đầy phòng khách.
Tôi bàng hoàng:– Căn nhà này là của tôi, sao em lại tự tiện dọn vào?
Em chồng ngẩng mặt, nhếch môi:– Nhà này mẹ đứng tên. Chị tưởng mình có quyền chắc?
Tôi quay sang chồng, mong anh lên tiếng. Nhưng anh cúi đầu, im lặng như kẻ ngoài cuộc.
Tối hôm đó, mẹ chồng gọi tôi vào phòng, giọng dửng dưng:– Con mới sinh, ở nhà thì lo chăm cháu đi. Nhà này mẹ cho con gái út ở, mai mốt nó lấy chồng còn có chỗ. Còn cô, coi như người ngoài, đừng bày đặt giữ.
Tôi chết lặng. Tôi vừa sinh con chưa đầy tháng, đang mong sự chở che, lại bị chính mẹ chồng đuổi khỏi căn nhà hồi môn.
Tôi nhìn chồng, nước mắt lã chã:– Anh nói gì đi! Đây là nhà bố mẹ tôi cho mà.
Anh mím môi, cuối cùng buông một câu:– Em chịu khó nhịn một thời gian. Dù sao em út cũng cần…
Trái tim tôi vỡ nát. Người tôi tin tưởng nhất, cuối cùng cũng đứng về phía họ.
Những ngày sau, tôi sống lay lắt trong chính căn nhà của mình. Em chồng coi tôi như kẻ ở nhờ, bữa cơm còn buông lời mỉa:– Có giỏi thì dắt con ra ngoài thuê trọ, đừng bám víu!
Mẹ chồng thì lạnh lùng, luôn tìm cớ chì chiết. Tôi một mình ôm con, nhiều đêm khóc ướt gối.
Đỉnh điểm là hôm tôi đi làm về, thấy toàn bộ đồ đạc của mình bị quẳng ra hiên. Mẹ chồng thẳng thừng:– Từ nay, cô và cháu không được bước chân vào nhà nữa. Đây là nhà của con gái tôi.
Tôi bủn rủn, ngồi phịch xuống nền đất. Con trên tay khóc thét, còn chồng vẫn đứng đó, mắt nhìn đi nơi khác.
Tôi quyết định ôm con về nhà ngoại. Bố mẹ thấy cảnh con gái tiều tụy, giận run người:– Nhà đó không xứng để con ở. Căn nhà hồi môn vẫn còn giấy tờ ở tay con, con phải giành lại công bằng.
Nhờ bố mẹ, tôi tìm đến luật sư. Hóa ra, căn nhà 9,6 tỷ vẫn đứng tên tôi, chưa từng sang nhượng. Mẹ chồng và em chồng chỉ lợi dụng sự im lặng của chồng tôi để lấn át.
Khi đơn kiện được nộp, cả gia đình chồng náo loạn. Em chồng gào khóc, mẹ chồng thì đay nghiến:– Cô dám đưa mẹ chồng ra tòa? Đồ con dâu bất hiếu!
Tôi nghẹn ngào:– Con không bất hiếu. Nhưng con phải bảo vệ mái nhà cho con trai con.
Tòa án tuyên rõ: căn nhà là tài sản riêng của tôi, mẹ chồng và em chồng không có quyền chiếm hữu.
Ngày thi hành án, mẹ chồng xỉu ngay trước cửa, em chồng ôm đồ rời đi trong tức tối. Tôi ôm con đứng nhìn, lòng vừa đau vừa thanh thản.
Chồng tôi sau đó tìm đến, gương mặt hốc hác:– Anh xin lỗi. Anh sai rồi, nhưng liệu còn cơ hội nào cho anh được làm lại?
Tôi nhìn anh thật lâu. Tất cả tình yêu và niềm tin năm nào đã chết trong sự im lặng anh dành cho mẹ con tôi. Tôi lắc đầu:– Không còn nữa. Anh im lặng khi mẹ con em đau khổ nhất, thì suốt đời này anh sẽ im lặng thôi.
Chúng tôi ly hôn. Tôi ôm con sống trong căn nhà 9,6 tỷ, nhưng không còn cảm giác kiêu hãnh. Với tôi, đó không chỉ là ngôi nhà, mà là minh chứng cho bi kịch gia đình, cho sự phản bội của chồng, sự lạnh lùng của mẹ chồng và lòng tham của em chồng.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn khóc khi nhớ lại. Nhưng rồi, nhìn con lớn lên khỏe mạnh, tôi tự nhủ: quá khứ đã khép lại. Từ nay, chỉ có tôi và con, cùng nhau xây một mái ấm thực sự, nơi không ai có quyền xua đuổi hay chiếm đoạt.